Thiên Mệnh Chí Tôn


“Phải rồi, tôi tên Trân Huyền. Nếu có cơ hội, cô có thể cho tôi xem ảnh của Trần Khiêm, để xem rốt cuộc hai bọn tôi giống đến mức nào!”

“Ừ"

Tân Nhã vẫn khó mà tin được nhìn Trần Khiêm.

Nhưng... cảm giác mà người này cho mình quả thực. quá xa lạ.

“Ừm..

Lúc này, Thẩm Mộng Tuyết cũng tỉnh lại.

“Mộng Tuyết, cậu không sao chứ?”

Tân Nhã vội đỡ cô ta.

“Không sao, nhưng vừa rồi mơ một giấc mơ kì lạ!” Thẩm Mộng Tuyết gãi đầu.

“Giấc mơ kì lạ?”

“Ừ, hình như tôi mơ thấy có người hôn tôi!”

Thẩm Mộng Tuyết nói.

“Cậu đấy, đã là lúc nào rồi, chúng ta sắp mất mạng tới nơi rồi mà cậu còn có tâm trạng để đùa à!”

Tần Nhã cạn lời.

“Thật mài”

Nghe hai cô gái nói chuyện. Trần Khiêm không khỏi đỏ mặt. “AI Anh là anh trai đó à?”

Lúc này, Thẩm Mộng Tuyết nhận ra Trần Khiêm.

Mặt đầy kinh ngạc, đồng thời cũng hơi ửng đỏ. Cô ta mở to mắt, hơi xấu hổ nhìn chằm chằm vào mặt Trần Khiêm, mặt đầy vẻ mê trai.

Trước đây cô ta vẫn luôn tưởng tượng anh trai kia trông như thế nào.

Có phải là một ông chú kệch cỡm không?

Nhưng không ngờ anh trai kia gỡ mặt nạ xuống trông lại khôi ngô tuấn tú thế này.

Thẩm Mộng Tuyết thở gấp.

“Ừ, tôi là Trần Huyền!”

Trần Khiêm nói.

“Anh Trần Huyền, cảm ơn anh đã cứu bọn tôi!”

Thẩm Mộng Tuyết vẫn luôn nhìn chằm chằm Trần Khiêm.

Tân Nhã cũng nhìn chằm chằm Trần Khiêm. Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, vừa rồi, lúc mặt Trân Khiêm ửng đỏ, cô ta cảm thấy anh ấy rất giống Trân Khiêm.

“Không cần cảm ơn, không biết chỗ này còn quái vật gì nữa, tôi đưa hai người ra ngoài trước thì hơn!”

Trần Khiêm nói xong thì đứng lên.

Lúc này mới cẩn thận quan sát môi trường xung quanh.

“Đây là một cổng đá?”

Đột nhiên Trần Khiêm nhìn thấy trên vách đá ở một bên.

Có một khe hở ngay thẳng.

Giống như cánh cửa.

“Hình như đúng là vậy đấy!”

Tần Nhã cũng nhìn về phía này, gật đầu nói...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn