Thiên Mệnh Chí Tôn


“Tôi thấy rồi, từ lúc chúng ta tỉnh lại đến giờ, mắt cậu chưa từng rời khỏi anh Trần Huyền, cậu thích anh Trần Huyền à?”

Thẩm Mộng Tuyết hơi chua xót nói.

“Sao... Sao có thể chứ?”

Tần Nhã nói.

Người cô ta thích là Trần Khiêm, cô ta phát hiện cho dù có thế nào thì mình cũng không quên được cậu ấy.

Mặc dù anh Trần Huyền với Trần Khiêm vô cùng giống nhau, nhưng anh ấy không phải Trần Khiêm mà mình yêu!

Trong lòng Tần Nhã vẫn luôn nói với mình như vậy.

Nhưng cô ta lại không cách nào rời mắt khỏi anh Trần Huyền được, bởi vì hai người giống nhau quá.

“Tôi chỉ thấy anh Trần Huyền hơi giống Trân Khiêm thôi!”

Tần Nhã nhẹ giọng nói.

“Giống, nhưng không phải!” Thẩm Mộng Tuyết nói.

Nghe thấy câu này, Tân Nhã khẽ nghiêng người:

“Cậu thì sao? Xem ra cậu thích anh Trần Huyền à?”

Trong lòng Tần Nhã hơi chua xót hỏi.

“Ừ, mặc dù tôi từng gặp rất nhiều cậu ấm đẹp trai tỏa nắng, nhưng chưa từng có một ai có thể làm tôi rung động giống như anh Trần Huyền cả.

Nhiều năm vậy rồi nhưng tôi vẫn đợi, đợi người trong lòng tôi xuất hiện, tôi thấy tôi đã đợi được rồi!”

Thẩm Mộng Tuyết nói.

“ÀI"

Trong lòng Tần Nhã bỗng thấy đủ loại mùi vị dâng trong lòng.

“Cho nên Tiểu Nhã, tôi muốn hỏi cậu trước. Dù sao. chúng ta cũng là chị em tốt, cậu đã không thích anh Trần Huyền, vậy tôi theo đuổi anh ấy nhé? Khó khăn lắm tôi mới đợi được, đây là lần đầu tôi rung động!”

Thẩm Mộng Tuyết siết nhẹ tay Tân Nhã, cầu xin cô †a.

Tần Nhã không biết tả tâm trạng của mình thế nào.

Mình yêu Trần Khiêm, Trần Huyền lại rất giống Trần Khiêm, anh ấy giống với Trần Khiêm mà mình luôn mong nhớ.

Tại sao à?

Bởi vì một số hành động nhỏ của Trần Huyền, quả thực quá giống với Trần Khiêm.

Đặc biệt là mình nhớ, trước khi mình tỉnh lại. Nghe thấy Trân Khiêm gọi tên mình.

Không biết đó có phải là ảo giác hay không, nhưng thực sự chính là giọng của Trần Khiêm.

Và cải!

Lúc Trần Huyền đỏ mặt, Tân Nhã phát hiện anh ấy giống hệt với Trần Khiêm, lần đầu tiên mình thấy Trần Khiêm, chẳng phải cậu ấy cũng đỏ mặt đó sao.

Không chỉ như vậy.

Trong hầm đá, động tác mím môi của Trần Huyền vô cùng giống với Trần Khiêm.

Là cậu ấy sao? Có phải là có chuyện gì nên cậu ấy cố tình giấu mình không?

Cậu ấy muốn lừa mình, nhưng lúc đôi mắt đó nhìn mình lại giống như cửu biệt trùng phùng vậy.

Con gái là loại động vật cực kì giỏi quan sát chỉ tiết, Tần Nhã vẫn luôn quan sát rất kỹ.

Trực giác này của cô ta rất mãnh liệt.

Vì vậy, cô ta không biết mình nên trả lời Thẩm Mộng Tuyết thế nào...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn