Thiên Mệnh Chí Tôn


Anh cảm thấy tay chân lạnh toát, nhưng vẫn cố gắng mở mắt.

Cuối cùng trước mắt xuất hiện một cái hang lớn. Trong hang rất sáng sủa.

Còn có một khe suối từ từ chảy ra.

Bên khe suối, có một bóng đen đang đứng chắp tay. “Cuối cùng cậu cũng đến rồi?”

Bóng đen này quay lưng về phía Trần Khiêm, nhàn nhạt nói.

“Gì mà cuối cùng cũng tới? Ngài là ai?”

Trần Khiêm ngạc nhiên hỏi.

“Tôi đợi cậu lâu lắm rồi

Người đó nói.

“Phải luôn nhớ rằng, bản lĩnh càng lớn thì người cậu phải bảo vệ càng nhiều, nhất là người trong lòng cậu, đừng phụ lòng cô ấy!”

Bóng đen lại nói.

Trân Khiêm càng lúc càng bối rối: “Tôi không biết ngài đang nói gì, tôi muốn hỏi tại sao tôi với vị thần trong quan tài Trường Sinh lại giống hệt nhau vậy, mà ngài là vị thân kia sao?”

“Cậu sẽ biết thôi!”

Giọng nói của Bóng đen rất thê lương.

“Hội Thái Dương là gì? Người tôi yêu hình như bị Hội Thái Dương bắt đi rồi, bặt vô âm tín!”

Trần Khiêm hỏi. “Tất cả mọi người đều sẽ chết vì nó, tất cải!” Bóng đen nói.

“Cái gì ngài cũng không muốn nói, vậy ngài nên nói cho tôi biết, làm thế nào để bảo vệ người tôi yêu?”

Trần Khiêm ngạc nhiên.

Anh vừa dứt lời, đột nhiên cảm giác choáng váng trong đầu lại đến.

Nhưng lại không giống với vừa rồi.

Hiện tại, dường như có vô số thông tin đang dồn vào. trong đầu mình.

Khiến đầu mình như sắp phát nổ đến nơi.

Quá nhiều thông tin rồi! Đầu... đau quá Trần Khiêm ôm đầu hét lên một tiếng, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Anh đã không phân biệt rõ Đông Tây Nam Bắc, cũng không biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đầu mình như sắp nổ tung. Nhưng bóng đen vẫn đang huyên thuyên:

“Từ nay về sau, cậu phải cẩn thận, đặc biệt những người bên cạnh! Bởi vì tôi chính là cậu, cậu chính là tôi!”

“Tôi sắp tiêu rồi, mau cứu tôi!”

Miệng Trần Khiêm sủi bọt, nằm trên mặt đất trợn trắng mắt giấy giụa.

Ẩm!

Cuối cùng, những thông tin trong đầu như hình thành chất xúc tác, lập tức nổ tung.

Trần Khiêm trào máu, không giấy giụa nữa mà ngất đi.

Tí tách... Tí tách!

Không biết qua bao lâu, bên tai Trần Khiêm nghe tiếng nước vang lên tí tách.

Lúc này mới thong thả tỉnh dậy.

Trở mình dậy mới phát hiện mình vẫn đang ở trong cung điện dưới lòng đất.

Con trăn đang lo lắng nhìn mình.

“Tao chưa chết à?”

Trần Khiêm hơi ngạc nhiên.

Nhưng sau đó nụ cười của anh khựng lại, bởi vì hoàn hồn lại Trần Khiêm mới phát hiện, dường như trong đầu mình vẫn còn thứ gì đó!


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn