Thiên Mệnh Chí Tôn


Sau đó dùng sức ở bàn chân.

Cơ thể bay bên, đá thẳng vào ngực Trần Khiêm.

Bùm!

Một tiếng nổ truyền tới.

Sau đó thì thấy khói trắng bốc lên từ chân đến lưng của Mạc Thương Long, chẳng khác nào một lò hơi bị phát nổ.

Cả người bay ngược ra ngoài.

Va mạnh vào núi đá phía sau.

Núi đá nứt ra.

Mạc Thương Long nôn ra máu.

Ánh mắt hoàn toàn đờ đẫn nhìn Trần Khiêm.

“Rốt cuộc bí mật trong cổ mộ là gì!!! Trời ơi! Chỉ trong mười ngày mà có thể khiến cho tu vi nội kình của một người đạt đến mức độ đáng sợ như vậy?”

Rõ ràng là mình đánh Trần Khiêm nhưng lại bị nội kình của Trần Khiêm làm bị thương.

Nội kình của cậu ta ít nhất cũng phải gấp mười lần mình thì mới có thể có được tác dụng thế này.

“Nếu ông đi rồi thì thôi không nói làm gì, nhưng lão già, ông lại giết người không ghê tay, hôm nay còn ở đây đợi tôi, thế thì tôi không giữ ông lại được!”

Hai mắt Trần Khiêm lóe lên một tia u ám lạnh lẽo.

Lập tức đưa một tay lên, cả người Mạc Thương Long bỗng chốc bị nội kình của Trần Khiêm hút lấy.

Toàn thân lão không thể cử động được.

Một áp lực vô hình bao trùm lên cả người Mạc Thương Long.

Gân xanh trên trán Mạc Thương Long như sắp phát nổ.

“Trần Khiêm, đừng giết tôi, hẹn ước Thánh Thủy sắp tới rồi, đừng giết tôi, tôi vẫn còn có ích, tôi biết một bí mật lớn!"

Mạc Thương Long vùng vẫy trên không trung.

“Bí mật? Bí mật gì?”

Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.

“Tôi biết, nhà họ Trần mấy người vẫn luôn điều tra chuyện của Hội Thái Dương. Thực ra, đã rất nhiều năm trôi qua, mấy gia tộc ẩn dật như nhà họ Mạc, bao gồm cả gia tộc Nam Cung và nhà họ Phương đều chưa từng từ bỏ việc điều tra về Hội Thái Dương!”

“Tôi có một manh mối quan trọng phải báo cáo, chỉ xin cậu tha mạng cho tôi. Tôi tu vi cũng không dễ gì, cho dù có chết thì cũng hãy để tôi chết trong hẹn ước Thánh Thủy!”

Đột nhiên Mạc Thương Long bật khóc.

“Ông thật sự là một con cáo già đấy, người gần trăm tuổi mà còn sợ chết? Lại còn khóc nữa? Ông tưởng rằng ông nói vậy là tôi có thể tha cho ông sao?”

Trần Khiêm dở khóc dở cười.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn