Thiên Mệnh Chí Tôn


Trong lòng Trần Khiêm vô cùng cảm động. Cô gái này thực sự định ở đây cả đời để đợi mình.

Nhưng Tần Nhã, tôi thật sự không thể làm tổn thương cậu lần nữa, cậu hiểu không?

Trần Khiêm thầm hét lên.

“Cô Tân Nhã, tôi nghĩ cô thật sự nhận nhầm người rồi. Được rồi, tôi có thể hứa với cô, cho tôi một năm, tôi sẽ tìm được Trần Khiêm kia giúp côi!”

Trần Khiêm nói.

“Được rồi, cô cũng gặp được tôi rồi, cô quay lại làm việc tiếp đi cô Tân Nhãt”

Nói xong, Trần Khiêm cũng không định vào nhà khách nữa mà xoay người đi luôn.

Bịch!

Lúc này, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng ngã xuống.

Là Tân Nhã cả người mềm nhũn, ngã xuống đất.

“Tiểu Nhãt”

Trần Khiêm nhìn, vội vã chạy lại.

“Anh... Anh còn nói anh không phải Trần Khiêm, giọng nói của anh cũng thay đổi rồi, giống y hệt với cậu ấy!"

Tân Nhã gắng sức nắm lấy cánh tay Trần Khiêm: “Tôi sẽ không để cậu chạy nữa đâu, cho dù cả đời này cứ ở bên cậu thế này thì tôi cũng bằng lòng!”

Tần Nhã ôm chặt Trần Khiêm.

Trần Khiêm cau mày: “Có phải cô điên rồi không, tôi xem chúng ta như bạn bè, cô lại còn lừa tôi? Thôi được rồi, tôi cũng không muốn bên cạnh có một gánh nặng, chúc cô may mắn!”

Nói xong, Trần Khiêm xoay người đi.

“Trần Khiêm!"

Tân Nhã lập tức đứng dậy đuổi theo.

Bước chân của Trần Khiêm rất nhanh, nhưng Tân Nhã vẫn liều mạng đuổi theo hướng mà Trần Khiêm rời đi.

Trên đường ra khỏi trấn nhỏ, phía trước là một con đường đất cát dài vô tận, xuyên qua con đường đất cát

dài dãng dặc này là có thể đến được đường cái.

Trên con đường này không có một bóng người, chỉ có một hàng thông.

Tân Nhã không biết mình đi trên con đường này bao lâu, sắc mặt cô ta tái nhợt, môi cũng nứt nẻ, nhưng vẫn đuổi theo hướng Trần Khiêm rời đi.

“Trần Khiêm, tôi sẽ không để cậu chạy nữa đâu, tại sao cậu lại trốn tôi như vậy, tại sao?”

Cô ta thều thào.

Càng không biết lòng bàn chân đã nổi bao nhiêu bóng nước, đôi giày trắng nhỏ giống như bị thấm đẫm máu tươi.

Thỉnh thoảng còn có cảm giác chóng mặt, từ lúc trở về từ sa mạc cô ta vẫn luôn có cảm giác chóng mặt này.

Rõ ràng vừa rồi ngất xỉu cũng không phải giả vờ.

Phịch, cô ta quỳ xuống, quả thực không còn sức nữa rồi.

Nhưng cô ta vẫn cắn răng đứng dậy. Mắt ầng ậc nước đi về phía trước.

Trời ngày càng tối, đi cả một ngày, Tân Nhã cảm giác như hai chân mình đã không còn nữa rồi.

Cuối cùng, cô ta nhìn thấy đường cái, phía trước có một quầy trà.

“Ôi, cô gái, trông sắc mặt cô kém quá, uống một bát trà nhé?”

Ông chủ cười hỏi. “Bao... Bao nhiêu tiền một bát?”

“Rẻ thôi, mười tệ..

Ông chủ nói.

Tân Nhã sờ vào túi quần, mình vội vàng đuổi theo, trên người không có đồng nào cả...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn