Thiên Mệnh Chí Tôn


Lúc Tần Nhã tỉnh lại lần nữa.

Dường như cơ thể đang ở trên không trung.

Bên tai truyền đến tiếng vù vù của trực thăng.

Cô ta có cảm giác mình đã chết rồi, bởi vì lúc đó quá đau khổ.

Nhưng hiện tại, dường như cơ thể vô cùng thoải mái. Mình đang nằm trên ghế, người đắp một chiếc áo. Trần Khiêm đang ngồi bên cạnh.

“Trần Khiêm! Tôi... không phải tôi đang mơ đấy chứ?” Tần Nhã kích động nói.

“Sao cậu lại ngốc thết ệnh nặng như vậy, nếu

không phải gặp được tôi thì cậu đã nguy hiểm đến tính mạng rồi!”

Trần Khiêm khẽ cau mày.

“Cuối cùng cậu cũng thừa nhận cậu chính là Trần Khiêm rồi, tại sao cậu lại lừa tôi, cậu không muốn gặp thấy tôi đến vậy à? Tôi đã nghĩ xong hết rồi, nếu không tìm được cậu thì tôi thà chết!”

Hốc mắt Tân Nhã ướt đỏ.

Trần Khiêm hiện tại đã chín chắn hơn một năm rưỡi trước rất nhiều.

Điều Tân Nhã muốn hiểu cũng rất nhiều.

Bởi vì ở bên cạnh Trần Khiêm luôn luôn có cảm giác. an toàn.

“Đang đi đâu thế?” Tân Nhã hỏi.

“Về nhà họ Trần ở Nam Dương, tôi sẽ để bác sĩ có chuyên môn khám cho cậu!”

Nhìn Tân Nhã, Trần Khiêm cũng không biết nên đối diện với cô ta thế nào.

Đây cũng chính là điều mà anh đắn đo.

Nếu nói hiện tại không có một chút cảm giác gì với cô gái này thì hoàn toàn là nói dối.

Nói tóm lại thì vẫn hi vọng cô ấy sống tốt!

“Hơn một năm nay cậu đi đâu?”

Tần Nhã hỏi Trần Khiêm.

“Những chuyện này nói ra thì dài lắm, cậu yên tâm dưỡng bệnh trước đi đã, sau này tôi sẽ từ từ nói cho cậu!"

“Cậu Trần, gần tới đảo rồi, nhưng hình như bên dưới cửa đảo xảy ra chuyện gì đó, có rất nhiều người!”

Lúc này, vệ sĩ của nhà họ Trần ở một bên nói.

Tất nhiên việc đầu tiên Trần Khiêm làm sau khi tìm được quan tài Trường Sinh chính là quay về nhà họ Trần, bởi vì vẫn còn rất nhiều bí mật chưa được bật mí.

Cho nên mới gọi trực thăng đến.

Đương nhiên cũng thực sự không yên tâm về Tân Nhã.

“Hửm?”

Nghe thấy lời này, Trần Khiêm đứng lên, nhìn xuống phía dưới.

Quả nhiên ông nội và những người khác đều đang ở cửa đảo.

Cũng không giống như đang chào đón mình, bởi vì còn một cô gái nữa ở đó, hình như đang nói chuyện gì đó.

“Chăm sóc tốt cho cô Tân Nhã, tôi đi xuống xem thử!”

Trần Khiêm nói.

Nói xong, dứt khoát mở cửa bưồng máy bay. Sau đó bay người xuống.

“Trần Khiêm!"

“Cậu Trầnh”

Tần Nhã với người vệ sĩ hoàn toàn sững sờ. Ôi trời ơi, đây là độ cao tám trăm mét đấy! Mọi người đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng lại quên mất, Trần Khiêm bây giờ còn là người bình thường sao!


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn