Thiên Mệnh Chí Tôn


Đáp nhẹ xuống mặt đất.

“Cậu... Cậu Trần về rồi!!!”

Làm cho bảo vệ trong gia tộc cũng giật mình. Sao cậu Trần lại từ trên trời rơi xuống?

Trần Điểm Thương và Trần Cận Đông ở một bên có hơi ngạc nhiên.

“Tiểu Khiêm, cháu về rồi!”

Trần Điểm Thương vui mừng, mắt sáng rỡ.

“Vâng ông nội, để mọi người lo lắng rồi!”

Trần Khiêm đi qua.

“Ha ha ha, Mễ Phạn, mau nhìn xem, ba con về rồi!”

Lúc này, một cô gái bế một đứa bé từ trong đám người đi ra.

Thấy Trần Khiêm, cô ta nói với đứa bé trong lòng.

Mấy người Trần Điểm Thương với Trần Cận Đông đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng có hơi dở khóc dở cười.

“Triệu... Triệu Nhất Phàm?”

Thấy cô gái, mắt Trần Khiêm mở lớn.

“Gì mà ba về rồi? Sao cậu lại bế một đứa bé?”

Trần Khiêm hít sâu một hơi.

Từ lần trước, sau khi mình bị Triệu Nhất Phàm làm cho ngất xỉu, thêm việc lỡ hẹn với Mộc Vũ, từ đó đến nay Trần Khiêm không hề tiếp xúc lại với cô gái này.

Thậm chí, trong lòng Trần Khiêm còn oán hận cô ta.

Nhưng không ngờ, hơn một năm sau cô ta lại tìm đến đây?

“Đây là con gái của chúng ta, hiện tại được sáu tháng rồi! Tên là Mễ Phạn.”

Vẻ mặt Triệu Nhất Phàm đắc ý nói. “Con gái chúng ta?” Hai mắt Trần Khiêm mở to:

“Chẳng phải cậu nói, tối đó chúng ta không...”

“Tôi không nói như vậy, cậu sẽ bỏ qua cho tôi sao.

Với cả, tôi không giấu cậu thì con gái của chúng ta có thể thuận lợi sinh ra được sao. Với tính cách của cậu thì chắc chắn sẽ không để tôi sinh nó ra!”

Triệu Nhất Phàm buộc tóc nhẹ nhàng, ăn mặc trông chẳng khác nào phụ nữ đã có chồng.

“Cậu... Cậu thật đê tiệt Mắt Trần Khiêm lóe lên một tia căm hận.

“Cậu... Cậu chửi tôi là gì, chửi tôi đê tiện?”

Triệu Nhất Phàm nóng ruột.

Nhìn về phía Trần Hiểu ở bên cạnh đang hơi hoảng hốt rồi nói: “Chị, chị thấy cậu ấy đối xử với em thế nào chưa?”

Trần Hiểu gãi đầu, quay mặt đi chỗ khác.

“Mẹ! Mẹ xem cậu ấy kìa! Cậu ấy đối xử với hai mẹ con con như thế đấy!”

Cô ta lại nói với Dương Ngọc Bình.

Nụ cười cứng nhắc thoáng qua trên mặt Dương Ngọc Bình: “Cô gái, đừng vội gọi mẹ, bây giờ, quan trọng nhất là phải làm rõ mọi chuyện, dù sao thì Tiểu Khiêm cũng chưa từng nói với chúng tôi chuyện này!”

“Con cũng nghĩ vậy, dù sao đây là đứa trẻ của nhà họ Trần, mọi người muốn chắc chắn vậy thì cứ giám định đi"

Triệu Nhất Phàm liếc Trần Khiêm.

Lại nhìn sang Trần Cận Đông rồi nói: “Bal”

“ôi”

Trần Cận Đông đáp lại một tiếng, vội lắc đầu: “Cô gái, đừng vội, bên ngoài gió to, cô ãm đứa bé vào trong trước, tôi đã sắp xếp bác sĩ rồi!”

Trần Cận Đông cũng hơi đau đầu.

Trần Khiêm còn chưa tỉnh táo lại: “Mình làm ba rồi?”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn