Thiên Mệnh Chí Tôn


Triệu Nhất Phàm sợ hãi nói. Trần Khiêm ném cô ta lên giường.

“Cậu nói đúng, quả thực đứa bé không phải con chúng tai”

Triệu Nhất Phàm oán hận nói.

Đồng thời trong lòng cũng thấy hối hận.

Câu trộm đứa bé sao? Triệu Nhất Phàm, cho cậu nhiều tiền như vậy mà cậu vẫn dây dưa không dứt sao?”

Trần Khiêm lạnh lùng nói.

“Không! Không phải tôi trộm nó. Trần Khiêm, cậu đừng coi thường tôi, mặc dù Triệu Nhất Phàm tôi không phải là cô gái tốt gì, nhưng loại chuyện trái lương tâm đó tôi sẽ không làm đâu. Đứa bé là tôi nhận nuôi, nhận nuôi ở trại trẻ mồ côi!”

“Vậy tại sao bác sĩ nhà họ Trần chúng tôi lại giám định ra đứa bé là con của hai chúng ta?”

Trần Khiêm lạnh giọng nói.

“Tôi già nói với tôi!”

Tôi cũng không biết, là cách mà một thuật sĩ

Triệu Nhất Phàm sờ cổ mình, lùi về sao một bước rồi nói.

“Đã vậy thì cậu giải thích rõ với ông nội và ba tôi đi, tôi sẽ cho cậu một khoản tiền nữa, có khoản tiền này thì ba đời nhà cậu không cần suy nghĩ gì nữa.”

Trần Khiêm nói.

Triệu Nhất Phàm vội đứng lên: “Tôi không cần tiền! Trần Khiêm, cậu cho rằng tôi làm nhiều như vậy chỉ vì tiền của cậu sao? Đúng, quả thực trước đây, tôi đã từng xem thường cậu nghèo, nhưng đó đều là quá khứ rồi. Trần Khiêm, cậu biết không, tôi đã yêu cậu từ lâu rồi, tôi muốn ở bên cậu, cho dù cậu nghèo thì tôi cũng muốn ở bên cậu!”

Vừa nói, Triệu Nhất Phàm vừa muốn đi qua ôm Trần Khiêm.

“Tôi chẳng tin lời nói dối của cậu đâu, nói đi, rốt cuộc cậu muốn cái gì?”

Nhưng vừa nhào tới thì đã bị Trần Khiêm đưa tay đẩy sang một bên.

Biểu cảm của Trần Khiêm rất thờ ơ.

“Cậu!”

Triệu Nhất Phàm sốt ruột giậm chân.

“Tóm lại là Trần Khiêm, cậu không thể đuổi tôi đi, để tôi ở lại được không. Với cả cậu nhìn bên ngoài đi, ông nội với ba bế Mễ Phạn vui vẻ biết bao nhiêu, bọn họ đã xem Mễ Phạn là cháu gái của bọn họ rồi!”

Triệu Nhất Phàm chỉ ra cửa sổ.

“Hơn nữa, tôi nghe nói, cậu với ông nội sắp đi xa, một thời gian dài sẽ không về, thậm chí có người còn nói ông nội có thể sẽ không bao giờ về nữa. Bây giờ ông ấy hi vọng thấy được chắt nội gái của mình, cho dù đây chỉ là một lời nói dối thôi, nhưng là một lời nói dối đẹp đế không phải sao?”

Triệu Nhất Phàm khóc nói. “Cậu bớt nói lời ngon tiếng ngọt lại đi, nhất định là cậu có chuyện, tốt nhất là nói thật đi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”

Trần Khiêm lạnh lùng nói.

Đang chuẩn bị ném Triệu Nhất Phàm ra ngoài.

Lúc này.

“Ba, ông nội, đây là con ai vậy? Dễ thương thế, à phải rồi, con nghe nói Tiểu Khiêm đã về, cậu ấy đâu, con có chuyện muốn nói với cậu ấy!”

Bên ngoài vang lên tiếng của chị Lam.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn