Thiên Mệnh Chí Tôn


Bến cảng có rất nhiều thuyền khách.

Trông có vẻ có rất nhiều du khách đến đây, tốp năm tốp ba, nam nữ thành cặp.

Mà xung quanh là mặt biển mênh mông.

Gió biển gào thét, Trần Khiêm nhìn chú ý xung quanh.

Nơi này được người ta gọi là chân trời góc biển.

Lúc đó lão ăn mày đã tách cô gái áo trắng ra khỏi Thiên thần.

Tại sao lão ăn mày kia lại độc ác như vậy, nếu thật sự đã mai táng ở đây thì giống như kẻ trời Nam người đất Bắc.

Trần Khiêm nhìn bờ biển, suy ngẫm...

Lúc này, một cô gái đang đứng trong nhóm du khách quay đầu lại nhìn anh, chợt kêu thành tiếng:

“Trần Khiêm?”

Trần Khiêm hơi ngạc nhiên, thu hồi suy nghĩ, cô gái đội mũ đeo kính đen, ăn mặc trẻ trung thời thượng này làm Trần Khiêm cảm thấy vừa quen vừa lạ.

“Cô là?”

“Tôi là Lý Nhã Lệ, ha ha ha, thế nào, tôi tốt nghiệp. sớm hơn cậu một năm, cậu không còn nhớ tôi nữa à?” Cô gái thời thượng tháo kính râm xuống lộ ra gương mặt xinh đẹp với nụ cười duyên dáng, vóc người cao gầy, ngoại hình xinh đẹp.

“À, chị Lệ Lệ.” Cuối cùng Trần Khiêm cũng nhớ ra. Lý Nhã Lệ, tất nhiên Trần Khiêm biết cô gái này. Lúc anh mới đến Đại học Kim Lăng học thì Lý Nhã Lệ đã là sinh viên năm hai, sau đó cô ta làm chủ tịch hội sinh viên.

Lúc đó Trần Khiêm còn nghèo, anh phải làm thêm ngoài giờ nên khá quen với Lý Nhã Lệ.

Chỉ có điều ban nãy Lý Nhã Lệ đeo kính râm, hơn nữa còn ăn mặc thanh lịch hơn lúc đó nên nhất thời Trần Khiêm chưa kịp nhận ra.

Cảm giác của Trần Khiêm về cô ta, thật ra cũng bình thường.

Giống như trong ấn tượng của anh, dạng phụ nữ trưởng thành mạnh mẽ.

Rất biết cách giao tiếp.

Nói thế này đi, trong lúc còn đi học thì cô ta đã từng yêu đương một lần. Bình thường người khác sẽ quen các nam sinh trong trường gì gì đó.

Nhưng Lý Nhã Lệ thì khác, cô ta quen với giám đốc của một xí nghiệp đã ly dị vợ ở Kim Lăng.

Có một lần Lý Nhã Lệ tổ chức sinh nhật, giám đốc kia đã đốt pháo hoa ở mỗi một góc trong trường, làm cả sân trường đều sáng rực, rất đẹp.

Đêm đó, không còn nghỉ ngờ gì hơn, Lý Nhã Lệ trở thành đối tượng hâm mộ và ao ước của tất cả các cô gái trong trường.

Tất nhiên, ấn tượng sâu sắc hơn nữa là, rạng sáng hôm sau, Lý Nhã Lệ gọi Trần Khiêm đến bảo anh hãy quét dọn sạch sẽ tất cả những vụn pháo hoa trong sân trường.

Sáng hôm ấy, anh kiếm được một trăm tệ, mời Dương Hạ đi ăn KFC! Anh còn góp thêm năm mươi đồng.

Anh và cô ta là thế, dù sao anh cũng không có tư cách làm bạn với cô ta.

Cho nên bây giờ Trần Khiêm bất ngờ là cô ta lại chào. hỏi mình.

“Chị Lệ Lệ, sao mọi người lại đến Hải Thành?”

Trần Khiêm nhìn, sau lưng Lý Nhã Lệ có rất nhiều người ăn diện giống người trong giai cấp thượng lưu.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn