Thiên Mệnh Chí Tôn


Là một gia tộc có nhiều bí mật. Dương Vệ nói, trước khi gây dựng cơ nghiệp, nhà họ Dương chỉ là ngư dân trên biển, sau này xảy ra một chuyện mới khiến cho mọi thứ thay đổi long trời lở đất.

“Ông Dương, tôi hi vọng thứ ông muốn cho tôi xem sẽ đủ làm tôi hứng thú!”

Trần Khiêm đi theo phía sau Dương Vệ, lạnh lùng cảnh cáo.

Toàn thân Dương Vệ cũng đầy mồ hôi lạnh, bởi vì khí chất của thanh niên này thực sự quá mạnh mẽ.

“Cậu à, quả thật tôi không dám nói đùa với cậu, tôi tin sau khi cậu xem xong sẽ hiểu rõ, tất cả những gì họ Dương làm không phải là ngẫu nhiên!”

Trong khi nói chuyện, Dương Vệ che hai bên lại.

Dẫn Trần Khiêm đến một căn phòng bí mật của ông ấy. “Cậu xem đi!"

Dương Vệ cố chịu đựng vết thương trên người mình, lấy ra một cuộn tranh vô cùng cũ kĩ đưa cho Trần Khiêm.

“Đây là một bức tranh?” Trần Khiêm cầm nó trong tay, thấy hơi khó hiểu, hỏi.

“Đúng vậy thưa cậu, nói chính xác là một bức chân dung!”

Dương Vệ gật đầu.

Trần Khiêm chậm rãi mở bức chân dung ra, trên bức tranh là hình ảnh một tướng quân.

Vị tướng quân này được vẽ rất sống động, cực kỳ oai phong, tay cầm một thanh kiếm dài. Chỉ nhìn bức tranh thôi cũng khiến Trần Khiêm có cảm giác kiêng nể.

Đương nhiên, đó không phải là chuyện quan trọng nhất. Bức chân dung này không phải ai khác mà giống y như đúc Thiên thần bên trong quan tài Trường Sinh kia.

Thứ cầm trong tay cũng chính là Khinh Vũ Kiếm anh mang theo bên mình.

“Là anh ta!"

Mí mắt Trần Khiêm hơi giật giật.

“Cậu biết người này sao? Cậu xem, tôi không lừa cậu, tôi có lý do thật mà, bởi vì cậu thực sự quá giống người chúng tôi vẫn luôn chờ đợi!”

Trần Khiêm không biết trả lời như thế nào.

Rời khỏi sa mạc vẫn có thể tiếp tục thấy anh ta ở đây, Trần Khiêm cũng tin không phải là ngẫu nhiên, cuối cùng là ai? Thần thông quảng đại như thế, tại sao người đó biết nhất định mình sẽ tới?

“Là ai bảo các ông chờ ở đây, người đó ở đâu?”

Trần Khiêm chợt hỏi.

Bất luận thế nào, nếu như có thể tìm được người thần bí kỳ lạ này, tất cả bí ẩn đều sẽ được bật mí.

Không ngờ Dương Vệ lại lắc đầu:

“Ai bảo chúng tôi đợi thì tôi đây không rõ lắm, bởi vì đây đều là chuyện của tám trăm năm trước rồi. Nhưng mà ông Quỷ kia nói rất chính xác, tôi sẽ đợi được người đó. Nếu như chính là cậu, vậy chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ được giao từ tám trăm năm trước rồi!”

Mặt Dương Vệ phấn chấn. “Tám... tám trăm năm trước à?” Trần Khiêm lại kinh ngạc.

Bởi vì ý của Dương Vệ rất rõ ràng, từ tám năm trăm trước, đã có người muốn ông ấy đợi anh của bây giờ?

Dưới sự truy hỏi của Trần Khiêm, Dương Vệ bèn kể lại câu chuyện năm đó.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn