Thiên Mệnh Chí Tôn


“Minh Châu?”

Dương Vệ lạnh lùng nói.

“Minh Châu là cô chủ nhà họ Minh, cậu Trần, cậu đừng nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô ta, thật ra người phụ nữ này vô cùng độc ác. Tôi nghe nói, ông cụ nhà họ Minh, mấy năm gần đây sức khỏe ngày một đi xuống, với lại còn lén tìm người luyện chế gì mà thuốc trường sinh. Ở Hải Thành chúng tôi, chuyện này không phải là bí mật gì! Thảo nào nhà họ Minh lại tổ chức lễ hội Hải Thiên này, còn tổ chức buổi đấu giá thuốc Đông y quý hiếm, mời mọi người đến nữa chứ, xem ra cô ta thích một vài loại dược liệu trong đó rồi!”

“Xem ra thì quan hệ ông và nhà họ Minh cũng không tốt đẹp gì. Nhà họ Minh của cô ta cũng là gia tộc mạnh nhất Hải Thành?”

Trần Khiêm nhìn Dương Vệ cười.

Dương Vệ hơi ngại ngùng gật đầu: “Mấy trăm năm trước, nhà họ Dương của tôi mới là gia tộc giàu mạnh nhất Hải thành, chỉ là, khụ khụ, bây giờ nhà họ Dương của tôi cũng được tính là đứng thứ hai. Kinh tế của Hải Thành đều nằm trong tay nhà họ Minh, mà tôi lại làm về thuốc, xem ra thì nhà họ Minh này đang nhắm vào tôi, cậu Trần, xin lỗi! Tôi sẽ cố gắng cho người làm hai tấm thiệp mời đưa tới ngay!”

Trần Khiêm cũng không nói gì thêm.

Mà Minh Châu lạnh lùng bước đến.

Cô ta lạnh lùng nhìn Trần Khiêm và Dương Vệ, không nói tiếng nào, dưới sự hộ tống của nhân viên bảo vệ, dẫn người vào, người đi theo bên cạnh Minh Châu, là một người đàn ông trung niên có khí thế hơn người.

“Cô chủ, tôi không cho Dương Vệ vào, hình như ông ta rất tức giận!”

Nhân viên bảo vệ cung kính nói.

“Anh làm tốt lắm, tôi muốn cho ông ta biết, mặc dù nhà họ Minh chúng ta từ bên ngoài đến nhưng mà đã ngồi lên vị trí bá chủ ở Hải Thành này rồi. Đám tôm tép như bọn họ, cũng cần phải tự biết thân phận của mình, địa bàn của nhà họ Minh, không phải là nơi mà bọn họ muốn vào thì vào. Hơn nữa, nhà họ Minh tôi dặn dò Dương Vệ chuẩn bị những vị thuốc ông nội cần trong vòng một năm, thế mà ông ta không chú tâm chút nào, không dạy cho ông ta một bài học là nể tình lắm rồi!”

Minh Châu lạnh lùng nói.

“Đúng rồi, chuyện tôi bảo anh làm đã làm xong chưa?”

Minh Châu chợt thì thầm.

“Cô chủ cứ yên tâm đi, không chút sơ hở, đảm bảo là linh dược mà chúng ta muốn có, chạy không thoát đâu!”

Nhân viên bảo vệ cũng lạnh giọng nói.

Mấy người đi vào.

Không bao lâu sau, Dương Vệ cầm thiệp mời, đi vào với Trần Khiêm.

Dược liệu trong buổi đấu giá dược liệu đều là dược liệu lâu năm.

Mà trong số những dược liệu lâu năm nổi tiếng này, đúng là có mấy loại mà Trần Khiêm cần dùng đến.

“Năm mươi triệt Trong đó có một dược liệu bị đôn giá. Trần Khiêm cũng không tức giận, trực tiếp gọi.

Không khí trong hội trường cũng thay đổi, có mấy người quay đầu lại.

Nhìn Trần Khiêm đang ngồi.

“Nhã Lệ, cậu mau nhìn xem, đó là đàn em khóa dưới của cậu kìa.”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn