Thiên Mệnh Chí Tôn


Tiếng hét này của bảo vệ làm cho tất cả mọi người giật nảy mình.

Tất cả mọi hoạt động đều tạm dừng rồi nhìn về phía anh ta.

"Chuyện này, tôi thật sự có thể chứng minh, chắc chắn cậu ta không có tiền. Tóm lại, chúng ta chỉ đứng về phía nhà họ Minh, không thể để danh dự nhà họ Minh bị ảnh hưởng!”

Người đàn ông trung niên tên là Tô Đáp đứng bên cạnh Lý Nhã Lệ nói.

Lời nói quá này làm nhà họ Minh trong khán phòng càng ưu ái ông ta hơn.

Nhưng mà. Bốp!

Một tiếng vang thật lớn, dường như vang đến tận trời xanh.

Ông ta bị ăn một cái tát.

Trong nháy mắt, Tô Đáp bị rụng mất mấy chiếc răng. Người đánh ông ta là tên bảo vệ kia.

"Tại sao lại đánh tôi?" Tô Đáp ôm mặt đau đớn hỏi.

Tên bảo vệ cũng chả hiểu gì: "Tôi... Tôi không biết gì cả"

Bốp!

Lại tát thêm một cái lên mặt Tô Đáp, vẫn là tên bảo. vệ đó đánh.

Lần này má bên kia cũng sưng lên.

"AI Giám đốc Tô!"

Lý Nhã Lệ lo lắng nói.

"Sói Hoang, anh làm cái gì vậy?"

Minh Châu đứng lên từ ghế khách quý, lạnh lùng nói.

Sau đó Sói Hoang chợt quay người, trực tiếp đi về phía Minh Châu.

“Cô chủ, cô nghe tôi giải thích!" Sói Hoang không còn cách nào khác, đành nói. "Đủ rồi, tôi không muốn... Anh... anh định làm gì?"

Đúng lúc này, chỉ thấy hai cánh tay của Sói Hoang chợt giơ lên.

Rồi trực tiếp bóp ngực của Minh Châu.

"AI"

Minh Châu hoảng sợ kêu lên: "Bỏ tay của anh ra ngay cho tôi! Đồ khốn nạn!"

Vài tên bảo vệ khác đến dẫn Sói Hoang đi.

Sói Hoang sợ đến mức vừa quỳ vừa khóc: "Cô chủ, tôi không cố ý!"

Bởi vì bây giờ cơ thể anh ta đang không thuộc sự khống chế của chủ nhân nó.

Ngay lúc Minh Châu ngại ngùng đỏ mặt, muốn dạy dỗ anh ta.

Thì thấy Sói Hoang đang quỳ chợt xé váy của Minh Châu.

Những sắc xuân ở bên dưới chợt lộ ra.

"ÁP"

Minh Châu hoảng sợ kêu.

Rất nhiều đàn ông ở đây kêu lên, ôi mẹ nó, đẹp quá... "Khốn nạn, đánh anh ta chết cho tôi!"

Minh Châu hét to.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn