Thiên Mệnh Chí Tôn


Quanh thân viên đá phát ra một vòng sáng.

Dù cách rất xa Trần Khiêm cũng có thể cảm nhận được năng lượng ẩn chưa trong đá Tị Thủy.

"Đây đúng là vật tốtI"

Trần Khiêm vui vẻ.

"Hả?"

Đang định cầm lấy đá Tị Thủy, Trần Khiêm đột nhiên nghe thấy tiếng dây thừng cọ xát từ con đường phía trước vọng lại.

Có người!

Có một người đang leo xuống bằng dây thừng từ một phương hướng khác.

Trần Khiêm nghiêng người, nhanh chóng vọt đến núp mình vào một góc bí mật.

Không lâu sau, quả nhiên có một cô gái nhảy xuống đây.

Cô ấy đập đập hai tay vào nhau, mắt nhìn chằm chằm viên đá Tị Thủy này.

Khóe miệng nhếch lên một độ cung xinh đẹp.

"Nơi này đúng là có cất đá Tị Thủy, vậy mình có thể xuất phát rồi!"

Cô gái nhẹ nhàng nói.

"Là cô tai"

Trần Khiêm nấp trong góc tối nhìn thấy rất rõ, cô gái này không phải người xa lạ mà chính là Cổ Vũ Tiêu.

Mình nói chứ, từ lúc xuống khỏi Bàn Long Lĩnh, mình trở lại nhà họ Dương bàn bạc với Dương Vệ một vài chuyện, khi đó đã nghe được mấy cô người hầu nói Cổ Vũ Tiêu đã rời đi rồi.

Sớm biết cô gái này không tầm thường, là người biết võ công.

Nhưng không ngờ tới cô ta cũng đến tận đây lấy đá Tị Thủy.

Hơn nữa cô ta còn đã biết chỗ có đá Tị Thủy từ lâu.

Trần Khiêm không khỏi cười khổ một tiếng, trong lúc vô tình anh lại cứu đối thủ cạnh tranh của chính mình!

Đang xoắn xuýt nên dùng cách gì để xuất hiện trước mặt Cổ Vũ Tiêu.

Chỗ cô ấy hình như đã xảy ra chuyện gì. Grào!I! Một tiếng hí làm người nghe thấy bưồn nôn vang lên,

Cổ Vũ Tiêu vốn đang muốn lấy đá Tị Thủy, chợt có một bóng đen to lớn từ trên trời giáng xuống, bóng đen đó phát ra âm thanh kì lạ, lao thẳng hướng Cổ Vũ Tiêu.

Tay Cổ Vũ Tiêu còn chưa kịp chạm tới đá Tị Thủy đã phải vội vàng lùi lại, cuộn mình lăn tròn sang một bên.

Lúc này, bóng đen kia cũng để lộ hình thể vốn có của mình.

Đó là một con dơi.

Chuẩn xác mà nói, đó là một con dơi khổng lồ có hình thể lớn hơn cả con người.

Đầu nó to cỡ đầu của một người bình thường, thứ làm người ta bất ngờ chính là bộ lông màu đỏ rất dài của nó, còn có răng nanh sắc bén lộ ra bên ngoài khiến nó không khác gì một con người thực thụ có khuôn mặt dữ tợn.

Nước bọt tí tách nhễu ra từ mồm của con dơi này.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn