Thiên Mệnh Chí Tôn


Nó nhe răng nhếch miệng, đôi mắt vằn lên nét hung ác.

Gào!I!!

Lại thét lên một tiếng, con dơi nhào tới chỗ của Cổ Vũ Tiêu.

Tốc độ của nó vô cùng nhanh, sức lực lại mạnh mẽ.

Cổ Vũ Tiêu tuy rằng né được đòn tấn công từ chân trước của nó, nhưng lại không tránh được tập kích từ đôi cánh, cô ấy bị quét trúng ngực, theo đó bay ra ngoài, đập một cái thật mạnh xuống đất.

Vết thương cũ của Cổ Vũ Tiêu lại phát đau. Từng dòng máu chảy ra từ bụng cô ấy.

Mà con dơi khổng lồ kia vẫn chưa dừng việc tấn công, nó đi tới trước mặt Cổ Vũ Tiêu, chuẩn bị nuốt gọn bữa ăn ngon lành tự dâng đến cửa này.

"Lẽ nào Cổ Vũ Tiêu mình sẽ chết ở đây sao? Lão đạo. sĩ thối kia, lúc nãy mình không nên tin lời ông ta mới phải, mà nên đốt trụi đạo quán của ông ta, khiến ông ta không thể tiếp tục đi lừa gạt người khác nữa, còn nói duyên phận của mình sẽ là...."

Cổ Vũ Tiêu thầm nghĩ. Sau khi rời khỏi Bàn Long Lĩnh, cô ấy không hề trì hoãn mà đi thẳng ra ngọn núi phía sau nhà họ Minh, đến mỏ quặng này trộm đá Tị Thủy.

Nhưng bây giờ, mình sẽ chôn thân tại đây, hơn nữa còn là bị con thú lạ này ăn tươi nuốt sống.

Nghĩ vậy Cổ Vũ Tiêu đã cảm thấy ghê tởm.

Gô ấy lấy một con dao găm ra, nhắm mắt lại, muốn tự kết liễu chính mình.

"Cháu xin lỗi bà cố tổ, cháu không thể hoàn thành nhiệm vụ bà giao cho! Cháu không đến được cung Hải Vương rồi!

Nói xong, liền vung dao định tự sát. Nhưng ngay lúc này.

Con dơi kia phát ra một tiếng rít gào thảm thiết. Tiếp theo đó là tiếng một vật nặng đập xuống đất. Cổ Vũ Tiêu mở mắt.

Chuyện xảy ra khiến Cổ Vũ Tiêu vô cùng thảng thốt, con quái thú này đã chết rồi ư?

Làm sao có thể?

Lúc này, Trần Khiêm mới bước ra khỏi chỗ nấp.

"Người đẹp, tôi lại vừa cứu cô thêm một lần nữa đó!"

Trần Khiêm cười nói với Cổ Vũ Tiêu.

"Là anh!"

Chỉ là khi Cổ Vũ Tiêu nhìn thấy Trần Khiêm, gương mặt vốn trắng bệch bởi hoảng sợ trong nháy mắt được thay bằng nét đỏ ửng ngượng ngùng.

Hơn nữa, trong mắt còn chứa sự hận thù, thậm chí là sát khí.

"Hai chúng ta có cùng một cái mục đích, cô cũng muốn đi cung Hải Vương sao?"

Trần Khiêm hỏi.

Vừa nấy, cô gái có nhắc đến Cung Hải Vương khiến Trần Khiêm vô cùng ngạc nhiên.

"Tôi không biết, anh đừng có mà nói chuyện với tôi!"

Cổ Vũ Tiêu tự mình đứng lên, quay mặt đi không nhìn Trần Khiêm.

Bởi đoạn tính duyên phận của ông Quỷ nói với cô ấy, lúc này một lần nữa xuất hiện lại trong đầu.

"Cô Cổ, theo như phán đoán của đá Nhân duyên, cô đã gặp được người trong lòng của mình, hơn nữa hai người cũng mới chia tay không lâu!"

Ông Quỷ nói.

Người trong lòng? Là ai cơ?

Lễ nào... Là anh ta! Người mà ai cũng gọi là cậu Trần kia à?

"Đáng tiếc... "


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn