Thiên Mệnh Chí Tôn


Ông Quỷ lắc đầu.

"Đáng tiếc cái gì?"

"Đáng tiếc là dù cô Cổ đây sẽ thích người đó, nhưng người đó lại không thích cô, hai người sẽ không có kết quả! Đây chỉ là một câu chuyện tình bi thương thôi!"

Ông Quỷ thở dài.

"Lão già ăn nói vớ vẩn, cô hai tôi đây sẽ thích một kẻ không thích mình ư, ông nói bừa! Tôi không tin đâu!"

Cổ Vũ Tiêu giận dữ nói.

"Sự thật chính là như vậy, không phải cô nói mà

được!"

"Sự thật? Ha ha, nếu nó là sự thật đi chăng nữa tôi cũng tuyệt đối không để chuyện này xảy ra, tôi sẽ giết anh ta, chấm dứt tai hoạ về sau; sau đó tôi sẽ quay lại đốt sạch cái đạo quán rách này của ông!"

Cổ Vũ Tiêu nói xong, đùng đùng lửa giận mà xuống núi, đi thẳng tới ngọn núi phía sau nhà họ Minh.

Cô ấy biết, người mà ông lão đó nói chính là Trần Khiêm.

Thế nhưng ©ổ Vũ Tiêu lại nghĩ: Tuy anh ta cũng tuấn tú, lại có ơn cứu mình, nhưng lại có tư cách gì để làm mình thích đây?

Nhảm nhí hết sức.

Thậm chí sau này hai người còn không bao giờ gặp lại nhau.

Thế nhưng không ngờ lúc này Trần Khiêm lại xuất hiện ngay trước mặt, hơn nữa còn cứu cô ta một lần nữa.

"Cô bị thương, vẫn nên ít cử động đi, viên đá Tị Thủy này có ích với tôi, nhưng tôi cũng không ngại chia cho cô một ít!"

Trần Khiêm cười nói, muốn đỡ cô ta dậy.

Kết quả lại bị Cổ Vũ Tiêu gạt phắt đi.

"Đừng có chạm vào tôi!"

"Ghê gớm thật, dù thế nào thì viên đá Tị Thủy này hiện tại cũng đã thuộc về nhà họ Trần chúng tôi, cô lại ăn trộm nó ngay trước mặt chủ của nó như thế, không có một chút xấu hổ nào sao?"

Trần Khiêm bất đắc dĩ nói.

Anh vươn tay, cuối cùng đá Tị Thủy vẫn lọt vào tay mình.

Sau đó, Trần Khiêm quay người định đi mất. "Chờ một chút!" "Có chuyện gì vậy?"

"Anh nói sẽ chia đá Tị Thủy cho tôi!" Cổ Vũ Tiêu nhẹ giọng hỏi, tuy hiện tại cô ta vẫn muốn giết Trần Khiêm, thế nhưng cô ta cũng rõ mình không giết được anh.

Thế nhưng, mình thật sự sẽ thích anh ta sao? "Được thôi, cho cô một viên!"

Đá Tị Thủy hơi giống tinh thạch, trông như thể do từng cục từng cục đá thật nhỏ hợp lại mà thành.

Đừng coi thường viên đá Tị Thủy này chỉ to bằng bàn tay, thế nhưng tách ra làm một nghìn viên đá nhỏ cũng không thành vấn đề.

Trần Khiêm đưa cho Cổ Vũ Tiêu ba viên.

"Tôi tin chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau, hơn nữa tôi cũng định đi đến cung Hải Vương, có muốn đồng hành không?"

Trần Khiêm cảm thấy cô gái này vô cùng đáng nghi.

Dù sao, mình cũng phải từ từ điều tra cho ra chuyện của cung Hải Vương.

Nghe lời của cô ta hình như không phải chỉ đơn giản là vào mộ trộm đồ thôi mà hình như được người khác dặn dò. Bà cố, là ai vậy? Chẳng lẽ bà cố của cô ta biết chuyện gì? Trần Khiêm muốn biết tất cả!

"Tôi sẽ không đi cùng anh, anh đừng có mơ nữa!"

Nói xong, cô ta ôm bụng, thất tha thất thểu đi mất.

Mà lúc này, Trần Khiêm đột nhiên hít thấy mùi lạ trong không khí.

Lông mày lập tức nhướn cao: "Không hay rồi! Mau trở lại đây!"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn