Thiên Mệnh Chí Tôn


Khướu giác của Trần Khiêm vô cùng nhạy bén, lúc. này anh đã ngửi thấy một loại khói lạ.

Một loại khói có chứa chất độc cực mạnh. Chất độc này có thể ăn mòn nội tạng của con người.

Thật vậy, Cổ Vũ Tiêu mới đi được vài bước bỗng nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Không lâu sau, thân thể cô ấy mềm nhũn đổ ập xuống đất.

Trần Khiêm sải bước dài đi đến, lập tức phong bế mấy huyệt vị lớn của cô ấy.

"Ngực tôi khó chịu quái"

Sắc mặt của Cổ Vũ Tiêu trở nên tái nhợt.

"Vẫn tốt, cô mới hít phải một lượng rất ít. Bây giờ cô hãy ngừng thở, không nên nói chuyện, không khí xung quanh đều có độc, có người đứng bên ngoài thả thứ khí độc này!"

Trần Khiêm vội nói.

Cùng lúc đó, anh hít sâu một ngụm không khí tràn đầy thứ khí độc này, đại khái Trần Khiêm đã phân biệt được thành phần của thứ khí độc này.

Nực cười, từ một năm trước Trần Khiêm đã miễn dịch với chất độc, huống chỉ là bây giờ.

Hoàn cảnh bây giờ, không khác gì khi Trần Khiêm ở một nơi có không khí tươi mát trong lành bỗng có người làm đổ một lọ giấm vậy. Không hề hấn gì!

Khẳng định có người đang ở bên ngoài phá rối!

Trần Khiêm lại nhìn Cổ Vũ Tiêu đang nằm trong lòng mình.

Bây giờ trên người cô ta ẩn giấu một vài bí mật của cung Hải Vương, vì vậy không thể để cô ta xảy ra chuyện được.

Càng không nhắc đến việc lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, mình đã cảm thấy đôi mắt này của cô ta thật là giống Mộc Vũ.

Thứ cảm giác thân quen trời sinh này, khiến Trần Khiêm không thể trơ mắt nhìn cô ấy sắp chết mà không cứu được.

Cho dù có là người không quen biết, Trần Khiêm cũng không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy được.

Nhìn cô ấy vì nghẹn thở mà khuôn mặt đỏ bừng, mắt ầng ậc nước.

Khói độc màu xanh biếc cũng càng lúc càng nhiều thêm.

"Cô không biết Thuật Bế khí sao?”

Trần Khiêm hỏi.

Cổ Vũ Tiêu gật gật đầu.

"Vậy đắc tội, phải giúp cô còn sống mà ra ngoài trước đã, cô đừng trách tôi!"

Trần Khiêm hít sâu một hơi, khí độc tự động bị anh tinh lọc hết, sau đó nhảm chuẩn môi của Cổ Vũ Tiêu rồi hôn xuống.

Cổ Vũ Tiêu trừng to hai mắt, cô ấy muốn phản kháng, cả cơ thể lại không còn chút sức lực nào.

Cứ dùng cách đó, dọc đường Trần Khiêm không ngừng truyền không khí mới cho Cổ Vũ Tiêu, hai người dần dần đi ra phía bên ngoài.

Trần Khiêm muốn xem xem là kẻ nào ở ngoài thả ra thứ khí độc này.

Hẳn không phải là nhắm vào Cổ Vũ Tiêu mà là muốn xử lí mình. Nếu muốn bò trên ra, mình cũng không biết đường ở đâu!

"Hừ, chú Minh, thả nhiều khí độc như vậy, e rằng Trần Khiêm này có thể chất của thần tiên cũng không chạy thoát được!"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn