Thiên Mệnh Chí Tôn


Ngày hôm sau.

Đội tàu cỡ lớn của Trần Khiêm đã đến, sau khi Trần Khiêm lên thuyền lập tức xuất phát.

"Cậu Trần, sóng biển lớn quá, lại xảy ra tình trạng biển động, chúng ta vẫn tiếp tục xuất phát sao?"

Vệ sĩ nhà họ Trần đi tới nói với Trần Khiêm.

Trần Khiêm quan sát bản đồ, đường đi đến cung Hải Vương còn quá xa xôi.

Hơn nữa, đã mấy trăm năm trôi qua, vị trí của Cung Hải Vương có xảy ra hiện tượng dịch chuyển hay không cũng không biết, Trần Khiêm không dám dừng lại.

"Tiếp tục xuất phát đi, hôm nay trước khi mặt trời lặn, phải đến đảo Mạch, chúng ta cần đến đó rồi tiến hành điều chỉnh kế hoạch!"

Trần Khiêm dặn dò.

Đội thuyền này đều là những người mà nhà họ Trần đã bỏ ra một số tiền lớn để tiến hành huấn luyện đặc biệt.

Chính là để thích nghỉ được với thời tiết khắc nghiệt trên biển.

"Vâng!" Tất cả vệ sĩ đồng loạt hô. Nhìn ngắm biển rộng mênh mông trước mắt, Trần

Khiêm đứng trên boong tàu không khỏi nhớ tới Tô Mộc Vũ.

Mộc Vũ, cậu đang ở đâu? Nếu cậu vẫn còn sống, vậy cậu đang làm những gì?

Hai tay Trần Khiêm siết chặt lan can, trong lòng không ngừng đấu tranh.

Bởi vì hiện tại, tất cả câu hỏi đều hướng về một phía. Đó chính là Hội Thái Dương.

Mộc Vũ, chú hai Trần Bình An đều mất tích một cách bí ẩn.

Thiên thần hạ phàm, thi thể của những thiên binh rơi xuống từ trên trời, hình như đều có dấu vết chỉ về phía Hội Thái Dương.

Rốt cuộc đây là tổ chức như thế nào?

Tôn tại suốt mấy mươi nghìn năm, nhưng lại không có một ai có thể vạch trần tấm màn bí ẩn đang che đậy. nó.

Còn có, Thiên thần giống anh như đúc kia lại là chuyện ra sao? Lẽ nào ở một nơi xa xôi trên bầu trời, thật sự có tồn tại một thế giới khác mà không ai biết đến?

Việc này khiến đầu Trần Khiêm đau như muốn nứt ra.

Nhưng, Trần Khiêm có cảm giác rất nhanh thôi, chờ đến khi giải quyết xong chuyện của cô gái áo trắng kia, anh tin ngày tìm thấy Mộc Vũ sẽ không còn xa nữa.

Trần Khiêm tiếp tục đắm chìm trong những suy tư của mình.

Mà gò má, đôi mắt đầy ưu lo của Trần Khiêm.

Đã được Cổ Vũ Tiêu thu hết vào đáy mắt.

Cô ấy đã đứng một bên nhìn Trần Khiêm rất lâu rồi, không ngờ rằng anh mạnh mẽ như vậy cũng có thứ phải

lo lắng, cũng có chuyện đau lòng.

Cổ Vũ Tiêu hình như đã phát hiện ra một mặt khác của anh.

"Tôi cần thay thuốc, thế nhưng anh đưa cho tôi đến hai gói thuốc, tôi không biết nên dùng cái nào!"

Cổ Vũ Tiêu nhẹ nhàng nói.

Trần Khiêm lúc này mới hoàn hồn, đi vào khoang tàu.

Chỉ có một vệ sĩ đứng trên boong tàu đang dùng ánh mắt chứa sự nghỉ ngờ nhìn xuống đáy biển.

Bởi trong một giây vừa rồi, hình như anh ta đã trông thấy một vật vô cùng khổng lồ nhẹ nhàng lượn trước mắt.

Anh ta xoa xoa đôi mắt, nhìn lại thì không thấy gì nữa.

Lẽ nào là nhìn nhầm sao?


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn