Thiên Mệnh Chí Tôn


Trên mặt Mạc Trường Không toàn là mồ hôi lạnh, ông ta nói.

Vân Lâm run rẩy. Mạc Trương Không là khách quý mà Thánh giáo Vu Cổ phái đến nhà họ Vân của ông ta, bình thường khi trò

chuyện cũng có nhắc đến một ít chuyện cũ đau xót.

Đặc biệt là người đã liên tiếp diệt sạch mấy gia tộc lớn kia, Vân Lâm vô cùng kiêng dè.

Bởi vì trong những miêu tả của Mạc Trường Không. Cậu Trần này tuy bên ngoài trông có vẻ là người thành thật, nhưng thực ra là kẻ lòng dạ nhỏ mọn, có thù tất báo.

Hơn nữa chỉ cần ai chọc giận cậu ta, thì cho dù người đó có đi đến chân trời góc biển, cậu ta cũng sẽ truy đuổi tới cùng.

Nói trắng ra là, nếu ai đã chọc phải cậu ta, cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc có thể kết thúc êm đẹp.

Lúc đó Vân Lâm còn tự nhắc mình dù thế nào cũng không thể dây vào loại người này.

Nhưng không ngờ, sợ của nào trời trao của ấy.

Nét mặt ông ta như dại ra ngay tức khắc.

Còn Phương Kiển Nám lại dùng một ánh mắt không thể tin nổi để nhìn Trần Khiêm.

"Cậu Trần, con nhỏ vô tri, không biết nên đã mạo. phạm, tôi đã được nghe uy danh của cậu Trần từ lâu rồi!"

Vân Lâm cúi gập chín mươi độ, sắc mặt thoáng chốc đã tái xanh.

Mấy người bạn của Vân Lãng sợ hãi nuốt nước. miếng, đồng loạt lui về sau một bước.

Người xung quanh thì chỉ trỏ, trên mặt đều có nét e sợ.

"Rốt cuộc kẻ này là ai vậy, sao Vân lão đại lại sợ cậu ta như vậy?"

"Đúng vậy, ngay cả ông lão trông không tâm thường kia thấy anh ta cũng phải quỳ, là ai được đây?"

Mọi người nghị luận. "Bây giờ có thể thả hết bạn bè của tôi ra rồi chứ?" Trần Khiêm nhàn nhạt nói.

"Có... có thể, thật ra là vậy cậu Trần, chuyện ép buộc cô Phương Kiển Nám không phải ý muốn của chúng tôi, mà do Thiếu Thánh chủ của Thánh giáo Vu Cổ vừa ý cô Phương Kiển Nám. Nhưng vì cô Phương Kiển Nám không đồng ý, bởi vậy Thiếu Thánh chủ mới ra lệnh kẻ hèn này giam giữ người nhà họ Phương để lấy đó làm điều kiện trao đổi!"

"Nhà họ Vân chúng tôi mặc dù ở đảo Mạch cũng coi như nhà to sản nghiệp rộng, kì thực nói trắng ra cũng chỉ là con rối trong tay Thánh giáo, rất nhiều chuyện chúng tôi đều không thể trái lời."

Vân Lâm vội vàng giải thích.

"Nói vậy thì ông không chỉ là người tốt, còn là một người bị hại đáng thương sao?”

Trần Khiêm lạnh lùng liếc nhìn ông ta.

Lời vừa nói ra, khiến Vân Lâm vô cùng hoảng hốt, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Ông ta sợ đến không dám nói thêm một lời nào nữa.

Vân Lâm không hiểu, Trần Khiêm còn trẻ tại sao lại tinh ranh như vậy? Đúng là bản thân ông ta đâu có chỗ nào được coi là người tốt chứ?

"Thánh giáo được nhiều người sùng bái nhưng lại làm loại chuyện tỉ tiện như vậy, xem ra chỉ là hạng có tiếng mà không có miếng thôi!"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn