Thiên Mệnh Chí Tôn


Trần Khiêm lạnh lùng nói, sau đó quay sang hỏi Mạc Trường Không vẫn câm như hến:

"Ông đã gia nhập Thánh giáo à? Đây là giáo gì, còn Thiếu Thánh chủ kia có lai lịch ra sao?"

Mạc Trường Không nào dám giấu diếm, vội vàng giải thích:

"Thánh giáo này có lịch sử gần tám trăm năm, đã bám rễ rất sâu ở đảo Mạch này, thế nhưng, thứ bậc trong nội bộ phức tạp, thành viên trung tâm thực sự thì tôi... tôi cũng không được tiếp xúc. Chỉ là nhiều năm trước tôi từng giúp đỡ một trưởng lão ngoại môn của Thánh giáo, nay tôi mới có thể xin được ở lại. Thành viên trong nội bộ còn lại hành động vô cùng bí mật, dĩ nhiên phải trừ tên Thiếu Thánh chủ này, hắn ta vô cùng phách lối"

Mạc Trường Không dừng một lúc lại nói tiếp:

"Tên Thiếu Thánh chủ này tuy cũng được người bên ngoài ca tụng, thế nhưng hắn ta là một kẻ đê tiện trăm phần trăm, âm thầm gian dâm bắt người cướp của, không việc xấu nào là không làm!"

Mạc Trường Không không hề nề hà mà vạch trần tất cả.

Chỉ là trong lúc ấy, Vân Lâm đang cúi đầu cung kính lại nhìn Mạc Trường Không bằng một ánh mắt khác thường.

Việc nhỏ ấy tự nhiên không thoát được ánh mắt của Trần Khiêm.

Anh lạnh lùng liếc nhìn Vân Lâm, xem ra lão già này cũng có không ít tính toán riêng cho mình đâu!

Ngược lại thì Mạc Trường Không còn lo sợ thực lực của mình nên biết gì thì đều nói hết.

"Hắn ta thường lui tới vào giờ nào?”

Trần Khiêm lại hỏi.

"Đêm nay là Lễ nghênh thánh, hắn ta nhất định sẽ tham gia. Thánh giáo của bọn họ có một truyền thống rất kì lạ, đó là ba tháng trước khi diễn ra Lễ nghênh thánh không được làm chuyện nam nữ, mà đêm nay sau khi kết thúc buổi lễ, chắc chắn hắn ta muốn tìm... tìm...!"

Mạc Trương Không nói tới đây chỉ liếc mắt nhìn Phương Kiển Nám, sau đó không nói thêm gì nữa.

"Đêm nay hắn ta sẽ tới?"

Trần Khiêm cười nhạt.

"Vâng!" Vân Lâm khẽ gật đầu.

"Vậy tốt, đêm nay tôi sẽ chờ hắn ta đến, tôi lại muốn xem xem, tên Thiếu Thánh chủ này rốt cuộc có lai lịch ra saol"

Trần Khiêm không khỏi bật cười.

Vân Lâm đổ mồ hôi lạnh không ngừng.

"Vậy bây giờ kẻ mọn này sẽ thả ông cụ Phương và thần y Tả ra, nhưng mà cậu Trần, còn đứa con ngốc nghếch của tôi?"

Vân Lâm đau lòng liếc nhìn Vân Lãng.

Sau đó liền thấy Trần Khiêm búng tay một cái, một luồng khí bắn ra, một tiếng bịch vang lên, chùm đèn đứt rời từ chính giữa.

Vân Lãng nặng nhọc rơi xuống đất.

"Ngự khí?"

Mạc Trường Không đang quỳ dưới đất vô cùng ngạc nhiên.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn