Thiên Mệnh Chí Tôn


Đột nhiên mắt hắn ta nheo lại, sau đó nhanh chóng tung trường bào lên, Trần Khiêm cũng thuận thế mà lui về sau.

Đồng thời vươn tay bắt lấy.

Kết quả chỉ bắt được một áo bào màu đen, còn Thiếu Thánh chủ kia thì mất dạng rồi.

“Kim Thiền Thoát Xác, thật thú vị!”

Trần Khiêm cười nhạt.

Sau đó, hai tai anh khế động, đã phát hiện ra tung tích của Thiếu Thánh chủ.

Rồi Trần Khiêm nhanh chóng đuổi theo. Đến khi đuổi vào một khu rừng rậm.

Lúc này trời đã tối rồi, đúng lúc nơi này lại không có. đèn đường.

Ánh sáng rất mờ ảo.

“Kỳ lạ, rõ ràng hơi thở thằng nhóc này đang ở gần đây, nhưng hắn ta đang trốn ở đâu chứ?” Trần Khiêm không khỏi ngạc nhiên hỏi.

Anh khẽ nhắm mắt lại, đợi đến khi Trần Khiêm mở mắt ra lần nữa, mắt anh đã biến thành màu xanh rồi.

Anh quét một vòng xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào một thùng gỗ nhỏ, được dùng để tưới cây ở bên cạnh rừng cây.

Khóe miệng Trần Khiêm khẽ cong lên, rồi đi tới bên thùng gỗ đó.

Trên thùng gỗ đó có đậy nắp, anh dùng chân đá nó ra thì thấy bên trong toàn là nước.

Nhưng lúc này, nước trong thùng gỗ này đang bắt đầu run rẩy.

Trần Khiêm ngồi xổm xuống: “Kim Thiền Thoát Xác, Tỏa Cốt Công đều là những kỹ năng chạy trốn, tôi cũng thông thạo Vu Cổ, nhưng trong đó không hề có công pháp như vậy, sao Thánh giáo Vu Cổ các anh lại có thể dạy anh được chứ? Mấy chục năm qua, công pháp này gần như không còn ai luyện tới trình độ như này nữa.”

Trần Khiêm nhìn thùng gỗ, rồi không khỏi kinh ngạc nói.

Mặt nước này càng rung động mãnh liệt hơn. Trần Khiêm lắc đầu bất đắc dĩ, rồi cho tay vào, ngón tay chạm vào một huyệt vị nào đó của Thiếu Thánh chủ đang lẩn trốn.

Tiếp đó anh nghe thấy một tiếng bịch, toàn thân Thiếu Thánh chủ lộ thẳng ra ngoài.

Làm toàn bộ nước trong thùng gỗ văng tung tóe ra ngoài.

“Khụ khụ... khụ khụ!!!”

Lúc này, Thiếu Thánh chủ đang nằm dài trên đất, bắt đầu ho kịch liệt.

“Rốt cuộc... anh là ai? Hai chúng ta bằng tuổi nhau, cớ sao anh lại lợi hại hơn bà nội tôi thế?”

Thiếu Thánh chủ nhìn Trần Khiêm sợ hãi đến mức sắp phát khóc rồi.

“Anh đừng bận tâm đến chuyện tôi là ai, nếu anh không thành thật trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ khiến anh chết rất đau khổ.”

Trần Khiêm võ vai anh ta cảnh cáo. Truyện Trinh Thám

“Đây... đây không phải công pháp của Thánh giáo. chúng tôi, mà là khi tôi tám tuổi, trong lúc đang dạo chơi ngoài biển, thì có một thần tiên tỷ tỷ dạy tôi cách chạy. trốn.”

Thiếu Thánh chủ bị khinh sợ không hề nhẹ, nên vội vàng mở miệng nói.

“Thần tiên tỷ tỷ ư?” Trần Khiêm nghỉ ngờ hỏi.

Quả thật Thiếu Thánh chủ này bằng tuổi với mình, theo lý mà nói, hai công pháp này thật sự cần phải khổ công tập luyện mấy chục năm, hơn nữa đa phần đều không luyện tới cảnh giới này trong cả đời người.

Ngoài sư phụ bác Tân ra, Trần Khiêm thật sự không ngờ rằng, trên đời này lại có người thứ hai, có thể khiến người khác đạt được hiệu quả to lớn này.

“Đúng vậy!"

“Vậy vị thần tiên tỷ tỷ đó đã dạy anh bao nhiêu chuyện, cô ấy bảo anh làm chuyện ác à? Chẳng hạn như cưỡng hiếp cướp giật? Nếu không phải tôi đi tới đảo Mạch, e là bạn tôi đã gặp phải thủ đoạn thâm độc của anh rồi."

Trong mắt Trần Khiêm mang theo sát ý mơ hồ.

Nếu không phải hắn ta lộ ra hai tuyệt kỹ cho Trần Khiêm xem, chỉ sợ bây giờ hẳn ta đã biến thành một xác. chết rồi.

“Tôi... tôi biết mấy năm qua, tôi đã làm nhiều chuyện ác, nhưng đó không phải chủ ý của tôi, mà bởi vì tôi hận phụ nữ, nên tất cả phụ nữ trên đời này đều đáng hận!”

Thiếu Thánh chủ nằm trên mặt đất, rồi nắm chặt rơm rạ trên đất nói...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn