Thiên Mệnh Chí Tôn


Thiếu Thánh chủ nằm sấp trên mặt đất, giống như nghĩ tới nỗi đau khổ khó nói nào đó.

“Anh... hận phụ nữ sao?” Trần Khiêm không khỏi lạnh lùng nhìn về phía hắn ta.

“Nếu tôi nói ra có lẽ anh sẽ không tin, bởi vì nhìn từ bề ngoài, tôi vừa sinh ra đã đường đường chính chính trở thành Thiếu Thánh chủ của Thánh giáo, được nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng tôi phải nói sao nhỉ, mấy năm qua, cuộc sống của tôi không hề vui vẻ chút nào! Hơn nữa, từ nhỏ tôi đã hận bà ta, cho nên tôi hận tất cả phụ nữ trên đời này!”

Thiếu Thánh chủ nói tiếp.

“Mà người phụ nữ đó chính là mẹ tôi!”

Mí mắt Trần Khiêm không khỏi khế giật.

Trên đời này chỉ có người yêu thương mẹ mình, Trần Khiêm thật sự chưa từng nghe nói có người lại căm hận mẹ mình đến thế này.

Hơn nữa Trần Khiêm có thể nhìn ra cảm giác đau khổ mãnh liệt từ trong mắt Thiếu Thánh chủ.

Chẳng lẽ bà ta là người lòng lang dạ sói, hay bà ta thật sự có nỗi khổ tâm trong lòng?

“Tại sao anh lại hận mẹ anh?”

“Năm tôi ba tuổi, tôi mới bắt đầu ghi nhớ mọi chuyện, chính mắt tôi đã nhìn thấy mẹ tôi giết chết ba tôi, hơn nữa còn giết ngay trước mặt tôi.”

Thiếu Thánh chủ đau khổ nói.

“Đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của ba tôi trước khi chết, ông ấy muốn nắm lấy tay tôi, nhưng lúc đó tôi đã hoảng sợ đến mức sắp chết rồi, còn bà ta thì không hề cảm thấy ân hận, càng không thèm ngó ngàng đến tôi. Nhiều năm như vậy, nhưng cảnh tượng năm đó giống như một lời nguyền, luôn giày vò thân xác tôi.”

“Ngay cả bà nội cũng ghét bỏ tôi, mắng tôi là nghiệt chủng. Tôi tin rằng, nếu tôi không phải là con một của nhà họ Thiết, thì chắc chắn tôi sẽ bị bà nội và mẹ tôi đánh chết, tôi mang họ của mấy người đó, là người trong nhà họ Thiết của Thánh giáo Vu Cổ, nhưng đáng thương rằng đến giờ tôi thậm chí còn không biết ba mình họ gì.”

Thiếu Thánh chủ ngẩng đầu lên nói: “Tôi biết chắc. chắn anh sẽ cảm thấy mối quan hệ trong gia tộc tôi rất hỗn loạn, ha ha, ba tôi ở rể, tôi thì mang họ mẹ, còn bà

thực chất là bà ngoại tôi."

“Từ nhỏ tôi đã cảm thấy phụ nữ đều là những người xấu xa, tôi cũng biết những cô gái bị tôi tổn thương đều là những người vô tội. Tôi nói thật đó, mỗi lần tổn thương họ xong, tôi đều sám hối rất lâu, đồng thời còn muốn bồi thường cho họ. Nhưng với tư cách một Thiếu Thánh chủ, tôi không thể làm thế được, tôi phải nghe. theo lời căn dặn của bà nội tôi, chúng tôi là Thánh giáo, phải cao hơn người khác, muốn chém giết người khác thế nào, thì cứ dứt khoát chém giết thế đó."

“Nhưng tôi không làm được, thật sự không làm được! Nhưng bà nội luôn bắt tôi học cách giết người.”

“Năm tôi tám tuổi, trước đêm tôi bỏ trốn khỏi nhà, tôi đã bắt đầu giãm lên con đường tà ác này.”

“Bởi vì lúc đó tôi học lớp một trong một trường tiểu học, có quen một bé gái rất tốt bụng, cô ấy tên là Tiểu Lâu, Lý Tiểu Lâu, chính cô ấy đã làm tôi bắt đầu rung động. Thật ra trên đời này vẫn còn những cô gái tốt, mặc dù mới đầu tôi có chống lại cô ấy, nhưng về sau chính sự nhiệt tình và tốt bụng của cô ấy đã từng bước làm tôi rung động, hai người chúng tôi bắt đầu cùng nhau học. tập, chơi game, ha ha...”

Hắn ta đột nhiên cười khổ: “Thậm chí chúng tôi còn hứa hẹn rằng, sau này lớn lên sẽ kết hôn với nhau. Tôi nhớ rất rõ, hôm đó trên đường tan học, cô ấy đã nói câu này với tôi, kết quả tôi lại hỏi cô ấy, vậy sau này cậu sẽ giết tớ chứ? Làm Tiểu Lâu cười khanh khách suốt dọc đường. Lúc đó, chúng tôi đâu hiểu được tình yêu là gì? Chúng tôi chỉ đùa giỡn thế thôi, nhưng từ sau buổi tối hôm đó, tôi không còn gặp lại Tiểu Lâu nữa, cô ấy bị giết rồi, sau đó tôi mới biết, hung thủ là bà nội của tôi:

Nói đến đây, Thiếu Thánh chủ đã khóc thành tiếng, hai tay nắm chặt bùn đất trên mặt đất.

“Tôi đã nói với mình rằng, tôi phải chạy trốn, phải trốn xa hai con người này. Thế là tôi chèo thuyền một mình, mang theo tro cốt của Tiểu Lâu chèo ra giữa đại dương mênh mông. Tiểu Lâu từng nói, cô ấy thích ngồi trên thuyền ngắm mặt trời lặn nhất, tôi phải giúp cô ấy hoàn thành nguyện vọng này.”

“Tôi cũng không biết mình đã chèo thuyền bao lâu, đến khi hoàn toàn không nhìn thấy đường trở về nữa, mặt trời cũng sắp lặn rồi, tôi nghĩ, tôi sắp chết đói trên biển rồi. Nhưng đúng lúc này, tôi đã gặp được thần tiên tỷ tỷ. Trông cô ấy rất xinh đẹp, hơn nữa còn rất dịu dàng, giống hệt tính cách của Tiểu Lâu. Cô ấy mặc đồ màu trắng, đứng trên một chiếc thuyền gỗ thổi sáo, giống như một tiên nữ.”

Nghe đến đây, Trần Khiêm không khỏi tập trung hơn. Bởi vì Trần Khiêm được bác Tân dạy Thuật Đọc Tâm, nên chỉ cần là người có thực lực yếu hơn anh thì không thể thoát khỏi ánh mắt của anh được.

Rất rõ ràng, bây giờ vị Thiếu Thánh chủ này không hề nói dối.

Nhất là khi nhắc đến cô gái mặc đồ trắng kia.

Đã thu hút sự chú ý của Trần Khiêm.

Dựa theo hoàn cảnh mà vị Thiếu Thánh chủ này nói, thì vào khoảng thời gian đó, ai lại chèo thuyền ra giữa đại dương mênh mông, rồi ngồi thổi sáo chứ?

Chắc chắn cô gái mặc đồ trắng này là người phi phàm!

Trần Khiêm suy đoán.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn