Thiên Mệnh Chí Tôn


“Chính cô ấy đã cứu tôi, hơn nữa cô ấy còn dạy tôi chút bản lĩnh như Thúc Cốt Công, Kim Thiền Thoát Xác, và Quy Tức Công, còn bảo tôi phải âm thầm tập luyện, đừng để người khác biết, đợi sau này tôi có thể khống chế số phận của chính mình.”

Thiết Thành nói xong thì lau nước mắt:

“Trước khi chết, tôi được nói ra hết mọi chuyện trong lòng, cảm giác này thật sự rất tốt, tôi cũng không còn gánh vác gánh nặng này nữa, cảm ơn anh đã lắng nghe câu chuyện tôi kể. Nhưng trước khi chết, tôi vẫn muốn cầu xin anh giúp tôi một chuyện.”

Thiết Thành nói.

“Chuyện gì?”

Trần Khiêm hỏi.

“Mấy năm nay, tôi đã tổn thương tổng cộng bảy cô gái, trước khi chết, tôi muốn cầu xin sự tha thứ từ các cô ấy, có như vậy tôi mới có thể hoàn toàn nhắm mắt, cũng tiện thể đi gặp Tiểu Lâu luôn.”

Thiết Thành nói.

Giọng điệu rất chân thành.

Trần Khiêm gật đầu, không nói gì.

Xem như là ngầm đồng ý.

Xem ra Thiết Thành này thật sự vẫn còn một chút sám hối.

Còn nhớ rất rõ địa chỉ nhà của mấy cô gái.

“Bịch!"

Trước cửa một gia đình nhà nông, sắc mặt Thiết Thành tái nhợt, quỳ xuống trước mặt một nhà ba người bình thường đó, chính là gia đình có con gái từng bị anh †a tổn thương.

“Thiếu... Thiếu Thánh chủ, sao cậu lại làm vậy chứ?”

Gia đình ba người này bị kinh sợ không hề nhẹ.

“Tôi muốn cầu xin mấy người tha thứ cho tôi, tôi biết tôi không thể nào bù đắp được lỗi lâm của mình, nhưng tôi có thể làm bất cứ chuyện gì cho mấy người, cho dù phải đánh đổi cả tính mạng của mình.”

Thiếu Thánh chủ nói.

“Không không không không cần đâu!”

Cô gái vừa thấy hắn ta đã hoảng sợ, đang nấp sau lưng ba mẹ mình, liên tục lắc đầu.

“Cầu xin cô, hãy cho tôi làm chút gì đó đi." Thiết Thành quỳ xuống cầu xin.

“Mấy người có thể bảo anh ta làm bất cứ chuyện gì, thậm chí là bảo anh ta chết. Cho nên mấy người cứ chọn một việc đi..."

Trần Khiêm đứng bên cạnh nói với một nhà ba người này.

“Không không không, không cần chết đâu, nếu Thiếu Thánh chủ muốn... muốn làm, vậy thì anh giúp tôi đổ đầy thùng nước kia đi.”

Người mẹ chỉ vào thùng nước nói.

“Hả?” Thiết Thành sửng sốt.

Sau đó vội vã gật đầu, rồi đi tới bên giếng, nhanh chóng đổ đầy thùng nước.

“Như vậy là được rồi.” Gia đình đó hoảng sợ nói, đồng thời thấy Thiếu Thánh chủ nghiêm túc thế này, cũng làm trong lòng gia đình bọn họ nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Đây là một triệu tệ, tôi cũng không tích trữ được nhiều, nên chỉ cho mấy người như vậy.”

Cuối cùng Thiết Thành lại lấy ra một khoản tiền để bồi thường cho người ta.

Cứ tiếp tục như thế.

Trần Khiêm dẫn Thiết Thành lần lượt đi tới nhà bảy. cô gái ở trên đảo Mạch.

Cuối cùng...

Bịch.

Khi đi tới trang viên mà Trần Khiêm ở, Thiết Thành lại quỳ xuống trước mặt Phương Kiển Nám.

“Hải! Tiểu Khiêm!”

Phương Kiển Nám vừa nhìn thấy hắn ta, đã trốn ngay bên cạnh Trần Khiêm.

“Cô Phương, mặc dù tôi không tổn thương cô, nhưng lại tổn thương đến ông cụ Phương và gia đình cô, bọn họ còn suýt chết vì tôi nữa, mong cô Phương hãy tha thứ cho tôi!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn