Thiên Mệnh Chí Tôn


Anh phóng tầm mắt nhìn ra xa, từng tầng sóng lớn nối tiếp nhau trên mặt biển mênh mông, càng tạo cho người khác cảm giác uy nghiêm đáng sợ.

Lúc này đã là ngày thứ hai Trần Khiêm dẫn đoàn thuyền của gia tộc xuất phát rồi. Hai ngày trước, Trần Khiêm đã cử ra một nhóm vệ sĩ đặc biệt.

Để họ hộ tống mấy người Phương Kiển Nám về Hải Thành trước, sau đó đi tìm Dương Vệ, rồi liên lạc với người nhà họ Phương để tới đó tiếp ứng.

Sau khi mấy người Phương Kiển Nám bình an vô sự rồi, Trần Khiêm cũng hoàn toàn yên lòng.

Ban đầu Phương Kiển Nám cũng muốn đi theo Trần Khiêm.

Nhưng chuyện này quá nguy hiểm, đây không phải đi thám hiểm, càng không phải đi du lịch, huống hồ bây giờ còn có rất nhiều nguy hiểm chưa biết trước, ngay cả thực lực của Trần Khiêm cũng không dám đảm bảo sẽ bình an vô sự trong chuyến đi lần này.

“Anh Khiêm, có lẽ chúng ta cách vị trí cung Hải Vương không còn bao xa nữa.”

Bây giờ đã là buổi trưa rồi, Thiết Thành đi lên boong tàu, đứng sau lưng Trần Khiêm cung kính nói.

“Ừm, có lẽ vị trí mà năm đó anh tự chèo thuyền trôi dạt đi cũng ở gần đây thôi.”

Trần Khiêm nói.

“Đúng đúng, lúc đó nhờ có gió biển nên thuyền tôi đi rất nhanh, lại trôi dạt gần mười ngày, lương khô trên người chỉ đủ ăn trong ba ngày, còn bảy ngày sau đó, tôi suýt chết đói ở trên thuyền! Nếu tính toán cuộc hành trình trên biển, có lẽ cũng ở gần đây thôi."

Thiết Thành nhìn xung quanh rồi phỏng đoán.

“Kết hợp với manh mối mà tối qua chúng ta có được, tôi nghỉ ngờ, liệu rằng thần tiên tỷ tỷ mà anh nhìn thấy có phải người chúng tôi đang muốn tìm hay không?”

Trong lòng Trần Khiêm tính toán.

“Tôi nghĩ đợi chúng ta tiến vào cung Hải Vương rồi, vậy thì anh có thể nhận được đáp án mà anh mong muốn.”

Thiết Thành nói.

“Ừm, hy vọng là vậy.”

Trần Khiêm nhìn ra xa.

Dựa theo bản đồ ghi chép về cung Hải Vương, thì đây chính là vị trí đại khái mà bọn họ đang tìm.

“Ồ, anh Khiêm, anh nhìn xem đó là cái gì? Hình như... là một chiếc thuyền?”

Đúng lúc này, Thiết Thành chỉ về một hướng. Trần Khiêm ngẩng đầu lên nhìn, đúng như dự đoán, là một chiếc thuyền, hơn nữa còn là một chiếc thuyền gỗ cỡ lớn, hình như mái chèo không hề nhúc nhích.

Nhưng chiếc thuyền này lại đi ngược dòng chảy, đang lao nhanh về phía Trần Khiêm.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lúc này Cổ Vũ Tiêu cũng đi ra ngoài, không khỏi lên tiếng hỏi.

Nhìn thấy con thuyền đang lao nhanh tới, cô ấy cũng hơi sửng sốt.

“Kình lực?”

Trần Khiêm nhìn chằm chằm chiếc thuyền đó rồi nhận ra hơi thở toát ra từ trên chiếc thuyền đó.

Anh không khỏi sửng sốt. Sau đó lạnh lùng nói.

“Bảo thuyền chúng ta né tránh nó, tôi sẽ đi lên đó xem thử.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn