Thiên Mệnh Chí Tôn


“Cái gì vậy?” Thiết Thành tò mò hỏi.

Trần Khiêm cẩn thận lấy ra một chiếc hộp gỗ vuông vẫn từ trong túi.

Chiếc hộp gỗ này là Dương Vệ đưa cho mình, đây là chiếc hộp mà tám trăm năm trước, lão ăn mày đã giao. cho tổ tiên của Dương Vệ.

Lúc đó ông ta đã dự tính được rằng mình sẽ đi tìm cung Hải Vương?

Đồng thời bảo người khác đợi mình xuất hiện mới thôi.

Lế nào lúc đó lão ăn mày này có thể dự tính được chuyện của chục nghìn năm sau, mình sẽ tới đây, đồng thời đưa quan tài Trường Sinh và cô gái mặc đồ trắng đi, để cô ấy đoàn tụ với “mình” sao?

Hay nói cách khác, lão ăn mày của mười nghìn năm trước chính là lão ăn mày ở tám trăm năm trước.

Trần Khiêm rùng mình, không dám nghĩ tới chuyện này, vừa nghĩ tới đã cảm thấy tê cả da đầu.

Nhưng Trần Khiêm có thể nhìn ra một chuyện, dựa theo hàm ý của ông ta, chỉ cần mình có thể để cho cô gái mặc đồ trắng đoàn tụ với “mình” kia, vậy thì anh sẽ nhận được đáp án mà mình mong muốn, như vậy chẳng phải chuyện của Hội Thái Dương cũng sẽ được tiết lộ à?

“Ông ta còn nói gì nữa? Thiết Thành anh mau cố gắng đọc thử đi, xem mình có thể hiểu được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.”

Trần Khiêm ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

“Hình như ông ta còn nói, không lâu sau, trên thế giới này sẽ xảy ra một chuyện tồi tệ, sẽ có rất nhiều người chết vì chuyện này... Nhưng không ai có thể ngăn cản được. Lời tiên tri trên người ông ta cũng sẽ lần lượt được ứng nghiệm, đây chính là số mệnh. Còn chuyện sau đó, anh Khiêm, tôi... tôi thật sự đọc không hiểu nữa.”

Thiết Thành thở dài.

Rất nhiều người chết vì chuyện này ư? Lời tiên tri này?

Thế giới này sẽ xảy ra chuyện tồi tệ gì chứ?

Dù anh có nhìn thế nào cũng cảm thấy văn tự trên vách đá này như đang nói chính mình.

Nhưng bây giờ anh đọc không hiểu, không có nghĩa là sau này anh cũng thế.

Trần Khiêm miễn cưỡng ghi chép lại văn tự trên vách đá này.

Sau đó dẫn Thiết Thành đi tới chỗ tranh bích họa kia.

Bức tranh bích họa cuối cùng đang nói, chỉ cần bạn có thể lấy được chìa khóa mở quan tài Trường Sinh ra, thì có thể tìm được chỗ để rời khỏi đây.

Mà chiếc chìa khóa kia cũng được thể hiện trong tranh bích họa, nó thật sự hoa văn đuôi cá vàng trong chiếc hộp gỗ.

Sau khi ghi chép lại hết những thứ này.

Trần Khiêm mới đi về phía quan tài Trường Sinh đang nằm ở trung tâm kia.

Thiết Thành cũng đi theo sau.

Trần Khiêm luôn nghe chị Lam nhắc về cô gái mặc. đồ trắng, có khí chất tiên nữ như thế nào trong giấc mơ của cô ấy, nhưng anh chưa từng nhìn thấy cô gái này.

Bây giờ mới được gặp, nên anh rất muốn nhìn thật kỹ xem, rốt cuộc người đẹp từ trên trời rơi xuống này trông như thế nào.

Nắp quan tài được đẩy ra một nửa.

Một luồng khí lạnh ập vào mặt anh.

Sau khi luồng khí lạnh này tan biến đi, cô gái nằm trong quan tài mới xuất hiện trước mặt hai người.

“Thần tiên tỷ tỷ?” Thiết Thành cực kỳ kinh ngạc.

Gương mặt tràn đây hưng phấn.

Xem ra lúc trước Trần Khiêm đã đoán đúng, người đã cứu Thiết Thành chính là cô gái mặc đồ trắng này, nhưng tại sao cô ấy lại sống lại?

Rõ ràng trong quan tài là một người người đẹp đã chết.

Bộ đồ màu trắng mà cô ấy đang mặc rất tinh khiết, không hề nhiễm một hạt bụi.

Quả thật Trần Khiêm phải thừa nhận rằng, có lẽ cô gái này là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới này, không ai có thể sánh lại.

Bởi vì cho dù bây giờ cô ấy đang nằm yên tĩnh thế này, cũng không thể nào che giấu được hơi thở tiên linh toát ra từ trên người cô ấy.

Cho dù cô ấy thật sự có khuyết điểm nào, thì cũng bị hơi thở tiên linh này tự động bù đắp lại cho cô ấy.

“Quả thật rất xinh đẹp.” Trần Khiêm sửng sốt. Rồi nói thầm trong lòng.

“Đáng tiếc cho dù cô xinh đẹp đến đâu, thì cô cũng thuộc về người giống hệt tôi, còn tôi thì chỉ muốn tìm thấy Mộc Vũ và chú Hai, như vậy cả nhà tôi mới có thể đoàn tụ. Tất nhiên, tôi sẽ giúp cô đoàn tụ với người kia trước, nếu tôi làm được điều đó rồi, tôi hy vọng rằng cô có thể giúp tôi, cho dù chỉ là một chút gợi ý cũng được, chỉ cần có thể để tôi tìm thấy bọn họ là được.”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn