Thiên Mệnh Chí Tôn


Ào..

Mãi đến khi bên trong toàn là nước biển, phá hủy toàn bộ cung Hải Vương.

Trần Khiêm cũng không trụ nổi sự đả kích do Đóa Hoa Quỷ mang tới cho mình, hai mắt anh tối sầm lại, không nhịn được muốn ngất đi.

Trong giây phút Trần Khiêm rơi vào hôn mê, anh nhìn thấy rất rõ, toàn bộ dây xích trói quanh chiếc quan tài lớn màu đen trong góc đã bị đứt, nắp quan tài cũng bị hất bay qua một bên.

Một luồng khí mang màu đen nồng nặc bay thẳng ra ngoài.

Còn đoàn thuyền nhà họ Trần ở trên mặt biển.

Lúc này trời đã về khuya rồi, đột nhiên sấm chớp đùng đùng, sóng biển cưồn cuộn.

Con thuyền lớn lay động đến mức sắp không đứng vững.

Sóng biển gào thét như tiếng ma quỷ khóc, như muốn hất bay mọi con thuyền.

Biển động rồi...

“Làm sao đây? Cậu Trần vẫn đang ở dưới đó? Hình như cơn sóng thần là do mạch nước ngầm dưới đáy biển phun trào. Anh có thể dò xét xem bên dưới đã xảy ra chuyện gì không?”

Vệ sĩ nhà họ Trần sốt ruột nói.

“Tất cả con thuyền đều không có tín hiệu. Radar cũng bị quấy nhiễu rồi.” Có người hét lên.

Đúng lúc này, đột nhiên có một luồng khí mang màu đen bay lên trên mặt biển.

Rồi bay vút lên bầu trời cao. “Đó là thứ gì vậy?”

Lưồng khí mang màu đen này xuyên qua bầu trời, giống như sao băng vậy, rơi xuống một nơi nào đó.

Vệ sĩ nhà họ Trần đều đứng trên boong thuyền, mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này.

“Có phải tôi đang nhìn lầm không?” Có người ngạc nhiên nói. “Chuyện này sao có thể chứ?”

“Được rồi, có tín hiệu lại rồi, chúng ta đã kết nối được với cậu Trần."

Mấy vệ sĩ hưng phấn nói.

Gió biển cũng ngày càng lớn.

Đầu óc Trần Khiêm đã bị kích thích đến trống rỗng.

Anh đã không còn cách nào khống chế chính mình, nhưng anh vẫn giữ lại một ý niệm, đó là ôm chặt quan tài Trường Sinh này.

Không biết anh đã hôn mê bao lâu.

Đợi đến khi Trần Khiêm tỉnh lại, đã nhận ra rằng mình đang nằm trong phòng.

Mình... mình vẫn chưa chết ư?

Trần Khiêm tự lẩm bẩm.

“Tiểu Khiêm, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”

Phương Kiển Nám vẫn luôn ngồi bên cạnh Trần Khiêm, thấy Trần Khiêm đã tỉnh lại nên kích động đến mức sắp phát khóc.

Không lâu sau, ông cụ Phương, Tả Trung Đào, và mấy vệ sĩ quan trọng cũng đồng loạt tiến vào.

“Cậu Trần, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!" Bọn họ kích động nói.

Trần Khiêm lắc lắc cổ mình một chút: “Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?”

Anh hỏi. “Cậu Trần, anh đã hôn mê nửa tháng rồi!”

Mấy vệ sĩ lo lắng đáp.

“Cái gì? Nửa tháng ư?” Trần Khiêm trợn tròn mắt.

“Đúng rồi, quan tài Trường Sinh của tôi đâu?” Trần Khiêm cả kinh.

Vệ sĩ vội nói: “Cậu Trần, nếu nói đến chuyện quan tài Trường Sinh này thì nó đã được cậu mang về, nhưng... haizz, dù sao thì cậu cũng mau tới đó xem thử đi!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn