Thiên Mệnh Chí Tôn


Trần Khiêm nhìn anh ta ngạc nhiên: “Thế nào? Anh cũng biết hoa Vô Danh này à?”

Loài hoa này rất hiếm gặp, lần đầu tiên Trần Khiêm nhìn thấy là ở trên hòn đảo của ông nội, nhưng lúc đó, anh chỉ xem nó là một loài hoa thôi, nên không để tâm đến nó.

Trần Khiêm cũng chưa từng tốn tâm tư vào loài hoa này.

Cho nên Trần Khiêm rất ngạc nhiên khi anh ta có thể nhận ra loài hoa này, bởi vì anh ta là vệ sĩ trong gia tộc mình, chứ không phải người trong Hồn Điện.

“Chuyện... chuyện này là do ông cụ Phương nói cho. tôi cho tôi biết.”

“Hả? Ông Phương, ông cũng biết loài hoa này à?” Trần Khiêm nhìn về phía Phương Bất Đồng.

“Tất nhiên là biết rồi, lúc tôi còn nhỏ, chỉ mới mười chín, hai mươi tuổi thôi, đã có quan hệ rất tốt với ông nội cậu, năm đó, tôi và ông nội cậu là chiến hữu, nên ông ấy cho tôi xem loài hoa này! Còn nói đây là loài hoa chỉ có nhà họ Trần ông ấy mới có. Tôi hỏi ông ấy đây là hoa gì, thì ông ấy nói là hoa Vô Danh. Một loài hoa chứa đây sự kỳ lạ và huyền ảo. Ban đầu loài hoa kiểu biểu tượng này thuộc về một quốc gia thần kỳ nào đó ở Tây Vực.”

Phương Bất Đồng nói.

“Nói vậy là lúc đó, khi ông nội cháu có được loài hoa này, đã biết được sự kỳ lạ và huyền ảo ở trong loài hoa này sao?”

Trần Khiêm nghe vậy thì trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Bởi vì lúc trước ở trên đảo, khi mình hỏi về loài hoa này, bác Ôn đã giải thích rằng, sau khi ông nội sáng lập ra Hồn Điện, đã đi tới Tây Vực, cũng bất ngờ nhận được một hạt giống ở vùng Đại Tây Bắc, nên sưu tầm trồng nó như một tác phẩm nghệ thuật, chứ không hề hay biết điều kì diệu ở trong đó.

Nhưng bây giờ, lời nói của ông cụ Phương lại đẩy câu chuyện này về mấy chục năm trước, hơn nữa chỉ có nhà họ Trần của anh mới có?

Đây quả thật là hai lời giải thích hoàn toàn trái ngược nhau.

“Tất nhiên, một bông hoa Vô Danh chỉ nở ra hai cánh, mỗi cánh hoa là mỗi thế giới, đây chính là lời ông nội của cậu đã nói với tôi khi đó, làm tôi mơ màng chẳng hiểu gì.”

Phương Bất Đồng lắc đầu cười khổ nói. “Lại là câu nói này!”

Trần Khiêm ngày càng nghỉ ngờ, sao ông nội lại nói giống hệt bà lão quỷ dị kia chứ?

Sau đó Trần Khiêm nghiêm túc lắng nghe ông cụ Phương giảng giải.

“Tôi hỏi ông ấy câu nói này có ý nghĩa gì, mỗi cánh hoa là mỗi thế giới là gì vậy, thì ông ấy nói với tôi rằng, một không gian có thể chia thành hai không gian giống hệt nhau dựa vào kiểu dáng hoa Vô Danh này, mặc kệ cậu tiến vào không gian nào, thì thứ cậu nhìn thấy, nghe thấy, thậm chí là cảm nhận được đều giống hệt nhau, nhưng hai không gian này hoàn toàn khác biệt nhau, cho. nên mới gọi là, một bông hoa chỉ nở ra hai cánh, mỗi cánh hoa là mỗi thế giới.”

“Nhưng ông nội à, tại sao lại có hai không gian giống nhau nhưng lại hoàn toàn khác nhau ạ?”

Phương Kiển Nám đang đứng bên cạnh không khỏi nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy, lúc đó ông cũng hỏi ông ấy như thế, và ông ấy đã cho ông một ví dụ, giả sử như căn phòng mà chúng ta đang đứng đây, hoa Vô Danh sẽ có một tác dụng thần kỳ, đó là nó có thể thay đổi tinh thần và giác quan của con người, hoa Vô Danh sẽ thông qua những nơi mà cháu cảm thấy khác biệt đó, để khống chế sức mạnh tinh thần, làm cháu cảm thấy nơi này giống hệt căn phòng mà cháu đang nhìn thấy, nhưng lúc đó cháu đã đứng trong một căn phòng khác rồi, hoa Vô Dánh cũng có thể làm cháu cảm thấy căn phòng khác biệt đó giống hệt căn phòng này.”

“Ông nói như vậy có lế hai cháu cũng hiểu rồi đúng không, dù gì lúc đó ông cũng không hiểu, còn nói đùa rằng Điểm Thương bị hỗn loạn tinh thần sau cuộc chiến tranh.”

Phương Bất Đồng lắc đầu cười khổ nói, giống như người phiền muộn năm đó, giờ đã sắp về với đất trời rồi.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn