Thiên Mệnh Chí Tôn


Nhưng bây giờ anh không biết nữ thi thể này đã đi ở đâu rồi...

Rầm rầm rầm!

Đột nhiên bên ngoài trang viên vang lên tiếng hét thảm thiết của mấy vệ sĩ.

Tiếp sau đó là tiếng cửa gỗ bị đánh vỡ.

“Cô muốn làm gì? Không có thiệp mời thì không thể tiến vào.”

Trần Khiêm vội chạy ra ngoài.

Anh vừa chạy ra đã nhìn thấy vệ sĩ nhà mình đang đứng đối lập với một thiếu nữ chỉ khoảng hai mươi tuổi.

Mười mấy vệ sĩ đang ôm ngực nằm dưới đất, đã bị đánh bị thương nặng rồi.

Còn vẻ mặt thiếu nữ kia thì lạnh nhạt, dáng vẻ như kiểu người sống chớ lại gần.

“Muốn chết à?” Mấy vệ sĩ lại xông lên. Rầm!

Chỉ thấy thiếu nữ này vung tay lên, từng người như: diều đứt dây, bay ngược ra ngoài, rồi rơi xuống đất.

“Mấy người lui xuống hết đi!”

Trần Khiêm nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì mí mắt không khỏi giật mạnh.

Rồi vội vàng hét lên, bảo thuộc hạ ngừng tay lại.

Cô gái này trang điểm đậm, phấn mắt thì màu tím, màu son cũng khá đậm.

Nhưng ngoại hình thì rất đẹp.

Bây giờ Trần Khiêm mới nhìn thấy rõ, cô ấy chính là Vân Tỉnh.

Chính là cháu gái của Vân Lâm trong nhà họ Vân, là em gái Vân Tinh tốt bụng đó.

Tháng trước khi mình gặp cô ấy.

Mình đã bị con cháu nhà họ Vân ngăn cản không cho vào cửa, chính cô ấy đã tốt bụng giúp đỡ mình.

Lúc đó Trần Khiêm cảm thấy cô gái này rất ngọt ngào, rất ấm áp, giống như trên đời này đã không còn cô gái nào tốt bụng lương thiện như cô hết.

Nhưng bây giờ gặp lại, khí chất trên người Vân Tinh đã thay đổi quá lớn.

Bây giờ sự độc ác, ngông cuồng đã che lấp sự ấm áp của lúc trước.

Hơn nữa, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường.

Sao hôm nay lại có nội kình mạnh mẽ như vậy, ngay cả mình cũng phải chịu thua.

Trần Khiêm kinh ngạc.

“Em gái Vân Tinh, cô đang làm gì đấy?” Trân Khiêm dò hỏi.

“Em tới đây để thăm anh!”

Vân Tinh đứng chắp tay ra sau lưng, nhìn Trần Khiêm với ánh mắt ma mị, giống như đang nhìn một người đã lâu không gặp.

“Cảm ơn ý tốt của Vân Tinh, nhưng dùng cách này để thăm tôi thì hơi quá đáng rồi đó?”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn