Thiên Mệnh Chí Tôn


Trần Khiêm nhìn mấy vệ sĩ đang nằm rên rỉ dưới mặt đất.

“Ai bảo bọn họ ngăn cản em, nếu không phải em sợ anh sẽ nổi giận, em đã chém đầu bọn họ hết rồi, tất cả là vì nể mặt anh đó. Có lẽ anh cũng tưởng tượng được, anh quan trọng thế nào trong tim em chứ?”

Vân Tinh vừa nói vừa đi về phía Trần Khiêm với vẻ mặt mê hoặc.

Trước giờ chưa có ai xem tính mệnh của người khác thành trò đùa cả.

Chứ đừng nói là em gái Vân Tinh, chỉ cần nhắc đến một chú mèo con hay một chú chó con chết sẽ đau lòng đến nửa ngày.

“Khoan đãi! Cô... không phải Vân Tinh! Rốt cuộc cô là ai thế? Em gái Vân Tinh sẽ không biến thành thế này.”

Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.

“Anh luôn là như vậy, mặc kệ em làm chuyện gì, anh cũng sẽ nảy sinh nghỉ ngờ với em, mặc dù em biết nói dối, nhưng em chưa từng lừa gạt anh, cho dù là hiện tại, em có làm chuyện gì thì anh cũng nghỉ ngờ em.”

Hai mắt Vân Tinh đột nhiên trở nên cực kỳ thù hận nói.

“Tôi không biết cô đang nói chuyện gì, nhưng tôi biết cô không phải em gái Vân Tinh.”

“Có phải là Vân Tinh hay không quan trọng lắm à? Bây giờ chuyện quan trọng là sau này chúng ta sẽ ở bên nhau, không ai có thể cướp anh rời xa em.”

Vân Tinh đột nhiên cười nói.

Rồi đi tới bên Trần Khiêm.

Vân Tinh quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của Trần Khiêm, định giơ tay lên sờ mặt Trần Khiêm, nhưng Trần Khiêm nhanh chóng lùi về sau một bước.

Tay Vân Tinh lơ lửng giữa không trung.

Cô ta nhìn Trần Khiêm cười nói:

“Được rồi, em không chọc anh nữa, em sẽ nói rõ mục đích em tới đây, rồi cho anh một ngày để chuẩn bị, ngày mai là ngày tốt, nên hai ta sẽ kết hôn.” “Kết hôn?” Trần Khiêm kinh ngạc.

“Tôi có vợ chưa cưới rồi, sao có thể kết hôn với cô được, hơn nữa, tôi cũng lớn hơn cô ba bốn tuổi.”

Trần Khiêm biết Vân Tinh đã thay đổi rất nhiều, thậm chí bây giờ không còn là Vân Tỉnh nữa.

Nhưng Trần Khiêm nhất thời không thể nhìn thấu thực lực trên người cô ta.

Nếu không bị đồn đến bước đường cùng, Trần Khiêm cũng không muốn trở mặt.

“Em mặc kệ, dù sao thì ngày mai chúng ta cũng sẽ kết hôn. Em muốn thông báo cuộc hôn nhân của chúng †a cho cả thế giới cùng biết.”

Nói xong, Vân Tỉnh liền xoay người rời đi.

“Khoan đã! Cô tưởng cô là ai chứ, Tiểu Khiêm đã có người cậu ấy yêu rồi, cô nói cô muốn kết hôn là kết hôn à?”

Phương Kiển Nám bước ra hét lớn.

Vân Tinh đã đi tới cửa thì đột nhiên dừng bước.

Cô ta hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Phương Kiển Nám.

“Tôi ghét bất kỳ người phụ nữ nào ở cạnh anh ấy, càng ghét người phụ nữ nào to gan dám làm trái ý tôi.”

Giọng nói lạnh lùng của cô ta làm người khác lạnh sống lưng.

Rồi đột nhiên cô ta vươn tay ra, rồi khẽ hút vào. Cả người Phương Kiển Nám bay về phía cô ta. “Kiển Nám!”

Trần Khiêm lập tức vươn tay ra ngăn cản.

Nhưng anh còn chưa chạm vào cánh tay của Phương Kiển Nám.

Đã chạm phải một lưồng nội kình cực kỳ mạnh mẽ.

Ẩm!

Trong nháy mắt, Trần Khiêm chấn động đến mức lùi về sau.

Hổ khẩu lòng bàn tay bị rách da, gân xanh trên toàn bộ cánh tay đều bị chấn động đến mức lộ ra ngoài, trong nháy mắt, lòng bàn tay đã chảy đầy máu tươi.

Giờ Phương Kiển Nám đã bị kéo tới cạnh Vân Tinh, rồi bị cô ta bóp cổ...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn