Thiên Mệnh Chí Tôn


Sau đó cô ta nhìn thấy Vân Tinh không hề chào hỏi ai cả, mà đi thẳng về phòng của mình.

Giống như cô ta không hề nhìn thấy những người có mặt trong phòng.

Vân Phỉ càng tức giận hơn: “Này này này, Vân Tỉnh, cô không nhìn thấy chúng tôi à? Hơn nữa tôi muốn hỏi cô, tại sao cô không được ai cho phép đã sử dụng đoàn xe của gia tộc vậy?”

“Hơn nữa..."

Vân Phỉ nói đến đây thì nhìn mấy vệ sĩ đã dìu một cô gái đi vào.

Nhìn thấy cô gái này, mấy người Vân Lâm cũng hết sức kinh ngạc.

“Gô Phương! Chuyện chuyện chuyện này..."

Sắc mặt Vân Lâm trắng bệch, không dễ gì mới tiễn được vị kia đi, thế mà bây giờ lại bắt cóc bạn gái cậu ta tới đây, chẳng phải đang muốn hại cả nhà họ Vân của ông à?

“Sao cô lại mang cô Phương về đây?”

Vân Phỉ cũng ngạc nhiên nói.

“Hả2”

Đối mặt với lời chất vấn của Vân Phỉ và nhà họ Vân, Vân Tỉnh chỉ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Vân Phỉ.

Trong nháy mắt, Vân Phỉ như muốn rơi vào hầm băng, bị Vân Tỉnh nhìn như vậy, không hiểu sao cô ta lại thấy vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, toàn thân run rẩy.

“Từ nay trở đi, mọi thứ trong nhà họ Vân sẽ thuộc. quyền điều khiển của tôi, bao gồm cả các người! Mau lui xuống đi!”

Vân Tinh lạnh lùng hét lên, rồi phất tay.

Mấy người Vân Phỉ đều bay ra ngoài.

Cũng chính vì tiếng hét này, một luồng khí lạnh bức người đã bao phủ toàn bộ nhà họ Vân, mọi người đều không dám nói gì, kể cả Vân Lâm.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
2. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
3. Tôi Lỡ Chặn Cửa Của Trùm Trường Rồi!
4. Trà Hơn Trà
=====================================

Giống như câu nói này là mệnh lệnh, không thể không tuân theo.

Vân Phỉ ngã xuống đất, sợ tới mức không dám bò dậy, chỉ nuốt nước miếng, rồi sợ hãi nhìn Vân Tinh dẫn Phương Kiển Nám rời đi...

“Tôi từng gặp Vân Tinh rồi, cô ấy rất ấm áp lương thiện, ông nội tôi, em gái tôi và thần y Tả đều nhờ cô ấy âm thầm giúp đỡ, nên mới bình an vô sự, chứ không độc ác như cô.”

Vân Tinh đưa Phương Kiển Nám vào phòng, Phương Kiển Nám nhìn chằm chằm cô ta rồi lạnh lùng nói.

“Cô... không sợ tôi à? Chẳng lẽ cô không sợ tôi giết cô sao?”

Nhưng Vân Tỉnh lại nhìn cô ta thích thú.

“Tôi không sợ, tôi chết là vì Tiểu Khiêm, là chết vì người mình yêu, nên tôi tình nguyện, cho nên tôi không hề sợ cô. Nếu cô muốn dùng tôi để ép Tiểu Khiêm cưới người phụ nữ độc ác như cô, vậy thì cô thật sự sai lầm rồi, bởi vì một khi cô mở miệng ép buộc, tôi sẽ chết ngay lập tức, để Tiểu Khiêm không phải đắn đo nữa.”

Phương Kiển Nám không hề lo lắng nói.

Mí mắt Vân Tinh giật mạnh, giống như câu nói này rất kích thích cô ta:

“Tại sao thế? Cô đường đường là cô cả nhà họ. Phương, trên đời này có nhiều đàn ông như vậy, sao cô cứ một lòng yêu anh ta thế? Thậm chí còn chết vì anh †a? Vì anh ta mà vứt bỏ tất cả thuộc về cô, còn không hề do dự như thế. Tại sao chứ?”

Trong mắt Vân Tinh lóe lên tia đố kị, giống như câu nói này đã gợi lên một số ký ức đau khổ của cô ta.

“Bởi vì tôi yêu anh ấy, nên tôi sẽ làm mọi thứ vì anh ấy, mà không hề có chút do dự.”

Phương Kiển Nám nói.

“Tôi sẽ không tin tình yêu, cũng không tin một người phụ nữ, nhất là người phụ nữ cao cao tại thượng, giữ chức vị cao hơn anh ta, lại vứt bỏ tất cả vì anh ta, bởi vì tôi không thể làm được điều đó... Cũng chính bởi vì tôi không làm được, nên tôi phải đau khổ cả đời.”

Vân Tinh siết chặt nắm đấm, vì dùng quá sức, nên móng tay sắc bén đã đâm vào lòng bàn tay, rồi truyền tới một cơn đau nhói...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn