Thiên Mệnh Chí Tôn


“Tôi hiểu rồi, cô làm chuyện cực đoan như vậy là bởi vì, cô không biết tình yêu là gì, những thứ gọi là danh lợi kia chỉ là bọt biển, là những thứ hư ảo, cho dù cô có lấy được bao nhiêu đi chăng nữa, cũng sẽ không vui vẻ.”

“Bởi vì trái tim cô đã trống rỗng, cô đã mãi mãi mất đi tình yêu thuộc về mình, còn những danh lợi mà cô đổi lấy, sẽ không thể nào bù đắp được những thứ này, cô sẽ đau khổ, hơn nữa còn đau khổ cả đời."

Mặc dù Phương Kiển Nám không biết, rốt cuộc Vân Tỉnh đang đứng trước mặt mình là ai, nhưng cô ta không quan tâm đến chuyện đó, hơn nữa cô ta biết rõ, Vân Tỉnh rất lợi hại, phải nói là cực kỳ lợi hại, nhưng cô ta đã nắm được điểm yếu trí mạng rồi.

Có lẽ cô ta rất tổn thương về mặt tình cảm.

Vân Tinh nghe vậy thì không khỏi ngạc nhiên nhìn chằm chằm Phương Kiển Nám, cô ta muốn giết Phương Kiển Nám, là để Phương Kiển Nám lộ ra vẻ mặt xấu xí nhất của mình khi đối mặt trước cái chết.

Nhưng cô ta đã sai rồi, sự thờ ơ của Phương Kiển Nám đã làm Vân Tinh cảm thấy mình là một kẻ thất bại.

Hình như mình bị cô ta đánh bại rồi.

“Cô rất thông minh, cô đã nói ra những lời trong lòng của tôi. Tôi muốn kể cho cô nghe một câu chuyện, rồi cô nói giúp tôi xem, rốt cuộc hai cô gái trong câu chuyện này, ai đúng ai sai? Nếu cô có thể nói rõ ràng, nói không chừng tôi sẽ thả cô ra.”

Vân Tinh ngồi xuống một bên, cuối cùng trên mặt cô cũng lóe lên một tia rung động.

Phương Kiển Nám nhìn cô ta.

“Bọn họ là một cặp chị em song sinh, nhưng hai chị em lại có giá trị khác nhau. Hai người bọn họ giống nhau như đúc, người chị tên là Thanh Yên, còn người em là Tử Yên, từ nhỏ tình cảm của hai chị em đã rất tốt, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”

Mãi đến khi hai người mười sáu tuổi, bọn họ đã gặp được một chàng trai.

Anh ấy rất ưu tú, cũng rất bình dị, là thiếu niên thiên tài thời đó, với ngoại hình anh tuấn bất phàm.

Hai chị em đã cùng yêu anh ấy.

Nhưng đúng như tình yêu mà cô nói, sau đó hai người mới biết, thật ra ban đầu người mà thiếu niên thiên †ài này yêu chính là chị cả Thanh Yên.

Lúc đó ba người cùng nắm tay nhau đi ngắm mặt trời mọc, rồi ngắm mặt trời lặn, thật sự rất tốt đẹp.

Nhưng Thanh Yên vẫn chưa thỏa mãn, cô ta muốn năm giữ mấy thứ này mãi mãi, mà quan trọng hơn là cô †a muốn độc chiếm tất cả.

Cô ta cảm thấy, sau này em gái mình sẽ là thủ phạm phá hỏng mọi thứ.

Bởi vì từ nhỏ, hai chị em đã bị mang ra so sánh, em gái thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn đáng yêu, còn chị gái thì chưa từng được người khác khen ngợi.

Ban đầu cô ta cảm thấy không sao cả.

Nhưng từ khi có được anh ấy, cô ta mới bắt đầu để †âm, em gái ưu tú hơn mình, vầng sáng trên người cô ấy cũng dễ thu hút người khác hơn.

Thế là Thanh Yên bắt đầu xa lánh em gái.

Sau đó lại bắt đầu nhắm vào cô ấy.

Tử Yên luôn nhường nhịn người chị này.

Nhưng cô ấy càng nhường nhịn thì vâng sáng trên người cô ấy càng sáng hơn.

Thế là Thanh Yên muốn gom hết vầng sáng đó lên người mình.

Cô ta cố gắng tu hành, tranh đoạt tất cả, hơn nữa còn không từ một thủ đoạn nào.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn