Thiên Mệnh Chí Tôn


“Tôi không hề lừa cô, nói thật đó, tôi thật sự không phải người cô muốn tìm đâu.”

Trần Khiêm nhìn cô ta nói.

Nhưng ngẫm lại, Trần Khiêm vẫn quyết định không nói ra chuyện mình biết tung tích của anh trai Thiên thần kia.

Bởi vì bây giờ tình huống đã quá rõ ràng, nữ thi thể mà mình cứu ra ngoài hoàn toàn không phải chị gái mặc đồ trắng mà mình muốn tìm.

Thậm chí cô ấy vẫn đang ở trong một cung Hải Vương khác.

Trước khi tìm ra cô ấy, anh không được nói ra tung tích của anh trai Thiên thần.

“Cho dù anh có nói thế nào đi chăng nữa thì em cũng không tin đâu, em hỏi anh, anh đã suy nghĩ chuyện chúng ta kết hôn vào ngày mai như thế nào rồi?”

Vân Tinh dịu dàng nhìn chằm chằm Trần Khiêm nói. “Chuyện kết hôn đâu phải là trò đùa, hơn nữa hai chúng ta lại không có tình cảm với nhau, cho dù kết hôn thì sao chứ?”

Trần Khiêm cười khổ nói.

“Ha ha, ý anh là anh đã không còn tình cảm nào với em nữa sao? Trong tim anh chỉ có hình bóng của cô ta à.

Vân Tinh nhíu mày nói.

Nhưng Trần Khiêm lại im lặng.

“Em hiểu rồi, em hiểu ý anh rồi. Được, được lắm, nhưng anh phải nhớ kỹ, bây giờ anh không yêu em, không có nghĩa là sau này anh cũng không yêu em. Một ngày nào đó, em sẽ khiến anh đứng trước mặt em, chân thành cầu xin em.”

Vân Tinh nhìn chằm chằm Trần Khiêm.

Sau đó, anh thấy cổ tay cô ta khẽ động, nhanh chóng điểm vào hai bả vai và đỉnh đầu anh.

Tốc độ của cô ta cực kỳ nhanh.

Hơn nữa vừa ra tay đã có một luồng kình khí trói buộc Trần Khiêm, làm anh không kịp phản ứng lại.

Trần Khiêm thấy Vân Tinh đứng chắp một tay ra sau lưng, toát ra khí chất như một nữ vương thì nói: “Cô đã làm gì tôi thế?”

“Em đã điểm ba huyệt vị lớn trên người anh để phong tỏa nội kình của anh, bây giờ anh không khác gì một người bình thường. Em có thể cho anh thời gian để Ì suy nghĩ, nếu anh muốn khôi phục lại thực lực vốn có của mình, đồng thời muốn tới gần hơn đáp án mà anh mong muốn, thì anh có thể tới cầu hôn em. Tất nhiên nếu anh muốn cầu hôn em lần nữa, thì anh phải quỳ xuống trước mặt em.”

Đôi mắt xinh đẹp của Vân Tinh nhìn chằm chằm Trần Khiêm.

Cô hít sâu một hơi, cố ý toát ra vẻ hung ác với Trần Khiêm: “Anh về đi, cứ từ từ mà suy nghĩ cho kỹ.”

Nói xong, cô ta xoay người rời đi.

Toàn bộ người nhà họ Vân đều đứng ngoài cửa, cung kính nghe lệnh.

Vân Lâm càng toát mồ hôi lạnh, vốn tưởng rằng Thánh giáo Vu Cổ đã lợi hại nhất rồi, nhưng không ngờ còn có thêm một cậu Trần Khiêm càng lợi hại hơn.

Có lẽ cậu Trân Khiêm này đã lên tới đỉnh rồi.

Không dễ gì mới tiền được vị sát thần này, kết quả nhà họ Vân lại nghênh đón một Vân Tỉnh càng đáng sợ hơn nữa.

Đúng vậy, trong lòng mọi người đều đoán ra được, Vân Tinh này hoàn toàn không phải Vân Tinh ngoan ngoãn ngày trước.

Cô ấy đã trở thành một người khác rồi.

Lúc này, Trần Khiêm cũng cảm thấy mình không thể sử dụng bất kỳ nguồn sức mạnh nào.

Hơn nữa không có kình khí chống đỡ, vết thương trên người anh càng khiến anh đau khổ hơn.

Kiểu gì thì cũng sẽ có cách để đối phó cô ta! Nhất định sẽ có cách! Trong lòng Trần Khiêm suy đoán.

Vân Phi thấy anh đang định xoay người rời đi, lại thấy Vân Tinh vẫn chưa đi xa.

Mắt cô ta ngưng lại, rồi vội vàng đi tới bên Trần Khiêm.

Hung hăng quát lớn: “Hừ, tên đàn ông cặn bã bạc tình này, đã phụ lòng Tỉnh Nhi nhà chúng ta rồi, còn dám tới đây diễu võ dương oai nữa, để xem tôi có đánh chết cậu không.”

Vân Phỉ biết Trần Khiêm đã mất hết sức lực, còn yếu ớt như vậy.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn