Thiên Mệnh Chí Tôn


Nên cô ta định giơ tay lên đánh.

Cô ta chỉ muốn bày tỏ ý tốt của mình trước mặt Vân Tỉnh thôi.

Kết quả tay cô ta vẫn chưa rơi xuống. Đã bị người khác nắm lấy. Mà người đó chính là Vân Tỉnh.

“Cô cũng có tư cách đánh anh ấy à? Mau cút đi!”

Cô ta bị Vân Tinh tiện tay ném thẳng ra ngoài.

Vân Tinh liếc nhìn Trần Khiêm: “Một ngày nào đó anh sẽ hiểu được tâm ý của em dành cho anh, hy vọng anh đừng phụ lòng em! Bởi vì nếu em không có thứ được. em muốn, em sẽ phá hủy nó, không ai có thể lấy được nó.

Trần Khiêm gần như kéo lê cơ thể mình rời khỏi nhà họ Vân.

Không ngờ lần này mình lại gặp phải đối thủ khó nhăn thế này.

Thậm chí có mấy lần, Trần Khiêm định dứt khoát nói ra tung tích của Thiên thần, để cô ta đi tìm kiếm.

Như vậy anh có thể giải thoát rồi.

Nhưng trực giác mách bảo Trần Khiêm rằng, anh không thể làm thế được.

Bởi vì Thiên thần này thật sự có chút liên quan đến mình.

Càng huống hồ, Phương Kiển Nám còn đang ở trong tay cô ta.

Sau khi trở về trang viên ở đảo Mạch.

Trần Khiêm mới nhìn thấy, hình như trước trang viên có rất nhiều người bao quanh.

Là một nhóm người mặc trang phục kỳ lạ.

Với gần trăm người. Lấp đầy cửa trang viên.

Mười mấy vệ sĩ nhà họ Trần mà mình dẫn tới cũng đang nằm trên mặt đất.

“Cậu Trần về rồi.”

“Cậu Trần!”

Vệ sĩ nhìn thấy Trần Khiêm thì đồng loạt vui mừng.

Tả Trung Đào và ông cụ Phương cũng đi tới đây.

“Tiểu Khiêm, nhóm người này là người bên Thánh giáo Vu Cổ, mà đứng đầu là Thánh chủ, bọn họ muốn gặp cậu.”

Phương Bất Đồng nói.

Không cần nói Trần Khiêm cũng biết bọn họ tới đây để làm gì.

“Cậu chính là Trần Khiêm à?”

Người đứng đầu bên Thánh giáo Vu Cổ là một bà lão.

Bà ta đã hơn tám mươi tuổi, nhưng khuôn mặt rất rạng rỡ.

Trên mặt cũng có rất ít nếp nhăn, không hề có dấu hiệu lão hóa.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn