Thiên Mệnh Chí Tôn


“Hoang đường, thật sự quá hoang đường, là một Thiếu Thánh chủ trong Thánh giáo, vậy mà có thể nói ra những lời này.”

Thậm chí trong đôi mắt của Thiết Hồng còn hiện lên một tia sát ý.

“Niệm tình mày là cháu trai của tao, tao có thể cho mày một cơ hội nữa, chỉ cần mày giết tên Trần Khiêm này, tao vẫn có thể cho mày quay về làm Thiếu Thánh

chủ. Thiết Hồng đứng dậy, lạnh lùng nói. Trần Khiêm nhìn về phía người phụ nữ độc ác này.

Nhưng đáng tiếc bây giờ mình đã bị Vân Tỉnh phong. tỏa thực lực rồi.

Trần Khiêm siết chặt nắm đấm.

“Ra tay đi!"

Thiết Hồng lại cảnh cáo Thiết Thành.

“Không thể nào, cho dù cháu chết, cháu cũng sẽ không tổn thương anh Khiêm, còn bà nội, tại sao sát khí của bà lại nặng như vậy? Cháu đã tuyên bố rời khỏi Thánh giáo rồi, từ nay về sau, cháu không có bất kỳ quan hệ gì với Thánh giáo nữa! Bà có thể tha cho tụi cháu không?”

Thiết Thành quỳ xuống, không ngừng dập đầu lạy, trên trán đã xuất hiện vết máu rồi.

“Thật hèn hạ! Được, mày không giết thì để tao tự tay giết chết thằng rác rưởi này.”

Thiết Hồng giận dữ.

Rồi giơ tay phải

Thân hình bà ta dịch chuyển, nhanh chóng nhắm vào. đỉnh đầu của Trân Khiêm.

Bây giờ Trần Khiêm đã mất hết kình lực rồi, nên không có cách nào ngăn cản được một chưởng này.

Ầm!

Cuối cùng, một chưởng đó vẫn bổ lên đầu.

Trần Khiêm đỏ mắt, sửng sốt tại chỗ.

Bởi vì Thiết Thành đã nhào tới, chặn trước mặt mình.

Đầu hắn ta vỡ nát, miệng phun ra một ngụm máu.

Rõ ràng Thiết Hồng đã nhìn thấy Thiết Thành nhào. tới, nhưng bà ta vẫn xuống tay tàn nhẫn.

“Thiết Thành!”

Thiết Thành ngã xuống trước mặt Trần Khiêm.

Trần Khiêm đỏ mắt nhìn hắn ta.

Tả Trung Đào và Phương Bất Đồng cũng vội vàng vây quanh.

Miệng hắn ta không ngừng trào ra máu tươi.

“Anh Khiêm, tôi đau quái”

Thiết Thành run rẩy nói.

Trần Khiêm ôm cái đầu chảy đầu máu của hắn ta.

“Không sao đâu!”

Trần Khiêm cố gắng dùng sức, muốn cứu hắn ta.

“Vô... vô ích thôi!”

Thiết Thành phun máu ra: “Anh Khiêm, hình như tôi... tôi nhìn thấy Tiểu Lâu rồi! Nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn mang dáng vẻ mà chúng tôi gặp hồi tám tuổi, vẫn xinh đẹp, đáng yêu như vậy."

“Cô ấy đang chèo thuyền, muốn dẫn tôi cùng đi ngắm biển, ngắm hoàng hôn trên biển lần nữa.”

“Tôi rất vui khi có thể gặp lại cô ấy.” Thiết Thành run rẩy nói. “Tiểu Lâu... tớ... tớ rất nhớ cậu...”

Thiết Thành còn chưa nói xong thì tay anh ta đã buông thống tay rồi...

“Thiết Thành!”

Thầy Tả cũng hét lớn.

Nhưng Thiết Thành đã tắt thở rồi...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn