Thiên Mệnh Chí Tôn


Thiết Hồng Tường hạ lệnh đi bắt Trần Khiêm ngay.

“Tôi hỏi cậu, có phải trên người cậu cất giấu cuốn bí tịch cổ Vu Cổ Chi Pháp đúng không?”

Trong một mật thất, Thiết Hồng Tường lạnh lùng hỏi.

“Bí tịch cổ Vu Cổ Chi Pháp? Tại sao lại có trên người tôi chứ, đây là đồ của Thánh giáo Vu Cổ mấy người mà?”

Trần Khiêm lạnh lùng nhìn ông ta.

“Nhóc con, còn giả vờ không biết nữa! Ông đây đã sớm biết trên người Thiết Thành có gieo một loại cổ trùng trong bí pháp cổ. Loại cổ trùng này sẽ đầu độc nội tâm con người, khiến cậu ta làm việc quái đản cực đoan, thậm chí cuối cùng là chết một cách điên cuồng. Tôi tình cờ biết được bí thuật này trong bí pháp cổ đó. Nhưng lúc nãy, khi tôi gặp Thiết Thành, bí pháp cổ trên người cậu ta đã bị người khác giải mất rồi, cậu ta đã khôi phục lại tâm trí, nếu không phải bà cụ một chưởng đánh chết cậu ta, thì toàn bộ kế hoạch của tôi đều vô ích rồi”

Thiết Hồng Tường đỏ mắt nhìn Trần Khiêm giận dữ, rồi nắm lấy cổ áo anh.

“Nói mau, có phải trong số các cậu, có người biết về bí pháp cổ này không?”

Quả thực hôm đó lúc truy sát Thiết Thành, rồi bắt hắn ta trong rừng cây.

Trần Khiêm đã dùng Thuật Đọc Tâm, rồi phát hiện ra †âm địa của Thiết Thành không hề xấu xa, hơn nữa trong lòng hắn ta luôn cảm thấy ăn năn.

Nhưng rõ ràng, hắn ta có chút không khống chế được tâm ma.

Có thể những tổn thương hồi nhỏ sẽ khiến hắn ta nảy sinh cảm xúc cực đoan.

Nhưng chắc chắn sẽ không trở thành thế này. Lúc đó Trần Khiêm cảm thấy có điều bất ổn.

Sau đó mới phát hiện ra, trên người anh ta bị người †a hạ Phệ Tâm Gổ. Loại cổ trùng này rất độc, hơn nữa cổ trùng này cũng rất ảo diệu, nếu không nắm chắc pháp. môn, hoặc không nắm chắc điều huyền bí trong bí pháp cổ, thì cho dù là cao thủ dùng cổ cũng hoàn toàn không. nhìn ra được.

Trần Khiêm tinh thông thuật Vu Cổ đều là nhờ bác. Ôn truyền thụ.

Tất nhiên phải chính thống hơn những người học này.

Sau đó anh sẽ tìm một cơ hội loại bỏ chất độc trên người Thiết Thành.

Trần Khiêm chưa nói chuyện này với Thiết Thành, muốn đợi hắn ta khôi phục hoàn toàn rồi mới nói sau.

Trần Khiêm làm vậy cũng vì muốn tốt cho hắn ta, bởi vì bản tính hắn ta cực kỳ chất phác lương thiện.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã quá muộn màng rồi, Thiết Thành đã chết rồi.

Hắn ta vì mình mà chết, lại còn bị Thiết Hồng Tường này lập mưu hại chết.

Trần Khiêm nhìn ông ta, ánh mắt lóe lên tia sát khí.

“Cậu không trả lời tôi, mà còn dùng vẻ mặt sát khí để nhìn tôi nữa? Được, được lắm, ông đây sẽ có cách khiến tên rác rưởi như cậu phải mở miệng. Mặc dù không thể giết cậu, nhưng tôi phải để cho cậu hứng chịu sỉ nhục lớn nhất, khiến cậu sống không được, mà chết cũng không xong.”

Thiết Thành Tường trợn tròn mắt.

“Người đâu, mau trói cậu ta lại cho tôi, rồi treo ở bến cảng, để nhiều người nhìn ngắm, đợi khi nào cậu ta muốn mở miệng thì hãy thả xuống. Ha ha ha ha...”

Thiết Hồng Tường ngửa mặt cười to.

Lập tức có thuộc hạ đi tới đè Trần Khiêm, rồi trói trói lại.

Bọn họ thật sự treo Trần Khiêm ở bến cảng.

Người đi đường đều tới quan sát.

Rồi bàn tán sôi nổi: “Trời ơi, đây chẳng phải cậu Trần lúc trước sao?”

“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu Trần lại trở nên như vậy?”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn