Thiên Mệnh Chí Tôn


Hơn nữa, ông ta rất thích bầu không khí chơi mạt chược này.

Phòng khách to lớn đã bị ông ta biến thành sòng bạc.

Chính giữa phòng khách còn có mấy cô gái xinh đẹp quyến rũ, đang nhảy múa.

Trong lúc Thiết Hồng Tường đang chìm đắm trong bầu không khí, trong lòng đang mãn nguyện.

Thì âm một tiếng. Đột nhiên cửa phòng bị mở ra.

Chỉ thấy một tên lâu la bị người khác túm vai, rồi dẫn người phía sau đi vào đây.

“Hả?”

Thiết Hồng Tường ngẩng đầu lên nhìn thì thấy là Trần Khiêm.

Làm ông ta cảm thấy kinh ngạc.

“Hóa ra là thằng rác rưởi, tao thật sự không nhìn ra mày vẫn còn bản lĩnh thoát ra ngoài được, hơn nữa còn tự dâng đến tận cửa, chẳng lẽ mày muốn chết à?”

Thiết Hồng Tường cười lạnh, rồi tiếp tục chơi mạt chược.

Ban ngày ông ta đã đấu với Trần Khiêm rồi, nhận ra rằng Trần Khiêm không hề lợi hại như trong truyền thuyết, cho nên trong lòng ông ta không khỏi khinh bỉ.

Mấy người bạn chơi mạt chược với ông ta cũng không nhúc nhích, tất cả đều tập trung vào việc chơi mạt chược.

Giống như Trần Khiêm là một trò cười vậy.

“Đây là cậu Trần à? Tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch!”

Có người chế nhạo nói.

“Ba, thì ra người này đã hại chết Thiếu Thánh chủ à? Tốt lắm, con đang định đi xem hình dạng thê thảm của hắn khi bị treo ở bến cảng, không ngờ hắn lại chạy tới đây, được rồi, cứ để con tự tay bắt hắn lại, rồi đợi ba xử trí”

Một thanh niên đứng sau Thiết Hồng Tường bước ra ngoài, sắc mặt anh ta trắng bệch, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười độc ác.

“Cũng được, nhưng con đừng giết chết cậu ta, ba phải giữ cậu ta lại, vì cậu ta vẫn còn tác dụng lớn đó.”

Thiết Hồng Tường lạnh nhạt nói.

Thanh niên này đi thẳng về phía Trần Khiêm với vẻ mặt khinh bỉ: “Nhóc con, mày nghĩ sai rồi, ở Thánh giáo Vu Cổ, chỉ có khuất phục chứ không được bàn điều đó Hôm nay tao chơi mày đến chán thì thôi, để xem mày có giao đồ mà ba tao cần ra không?”

Thanh niên đó nở nụ cười đáng sợ. Rồi ra tay ngay.

Nhưng tốc độ của Trần Khiêm càng nhanh hơn, chỉ loáng một cái, anh đã bóp thẳng cổ anh ta.

Ẩm! Trần Khiêm vung tay lên, trong nháy mắt anh đã xé chiếc đầu của anh ta xuống, rồi ném qua một bên, máu tươi điên cuồng phun ra.

Trên đầu vẫn còn mang vẻ mặt kinh ngạc, khiếp sợ không cam lòng của người thanh niên này.

“Cái gì?”

Lúc này, mấy người Thiết Hồng Tường đang chơi mạt chược mới sửng sốt.

Nhất là Thiết Hồng Tường, trong lòng ông ta vừa chấn động, lại cực kỳ đau lòng.

“Con trai!"

Toàn thân Thiết Hồng Tường run rẩy, rồi đột ngột đứng dậy, tim đã đau đến mức rỉ máu.

Ông ta không bao giờ ngờ rằng, người trói gà không. chặt như Trần Khiêm lại có sức mạnh như vậy?

Giờ ông ta có hối hận cũng không kịp nữa rồi, đứa con trai duy nhất của ông ta đã bị anh giết chết rồi.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn