Thiên Mệnh Chí Tôn


Cảnh tượng máu me này đã làm các cô gái đang nhảy múa sợ đến mức chạy tán loạn.

Còn chàng trai bên cạnh Trân Khiêm cũng nhân cơ hội này mà quay đầu bỏ chạy, anh ta biết rõ sự lợi hại của Trần Khiêm.

Nhưng sau khi anh ta chạy được mười mấy mét thì.

Trần Khiêm vươn tay hút vào.

Bùm!

Toàn thân chàng trai đó giống như bị nổ tung vậy, mặc dù người vẫn đứng tại chỗ, nhưng máu toàn thân đã bắn tung tóe, tạo thành sương máu quỷ dị giữa không trung, tràn ngập khắp xung quanh.

Mà cả người anh ta cũng biến thành một xác khô đen như mực.

Đáng sợ, tàn nhãn, khiến những người nhìn thấy cảnh tượng này đều tê cả da đầu.

Chạy thôi!

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng mấy người chơi mạt chược trong phòng khách đều có một suy nghĩ, đó chính là chạy.

Mọi người đều nhìn ra được, anh là tới đây tìm Thiết Hồng Tường để báo thù, mặc dù là bạn chơi mạt chược, nhưng bọn họ đâu cần phải chết cùng Thiết Hồng Tường ở đây.

Hơn nữa còn chết rất thảm.

Trong chốc lát, mấy người ở đây đã chạy tán loạn như ong vỡ tổ.

Nhưng vô ích thôi, tối nay, Trần Khiêm đã dự định không để một ai sống sót.

Hung thủ hại chết Thiết Thành đang đứng mặt mình.

Cái chết của Thiết Thành đã làm Trần Khiêm vừa đau lòng lại vừa tự trách, hơn nữa Thiết Thành là vì cứu mình mà chết.

Mặc dù không liên quan đến mấy người này.

Nhưng không biết tại sao, Trần Khiêm lại muốn chôn bọn họ theo Thiết Thành, chỉ đơn giản như thế thôi.

Không giữ lại một ai! Phá Quân trong tay Trần Khiêm lao ra ngoài.

Bọn họ chạy rất nhanh, nhưng Phá Quân càng nhanh hơn.

Chưa kịp chạy tới cửa, đầu của mấy người này đã rơi xuống đất rồi.

Toàn thân Thiết Hồng Tường run rẩy.

Bây giờ cơn tức giận khi con trai bị giết đã hoàn toàn bị nỗi sợ hãi thay thế.

Người đứng trước mặt ông ta không phải là người, mà là Thần Chết, giết người không chớp mắt.

Hơi thở trên người anh làm người khác bất giác sợ hãi.

Giống như tai họa sắp ập đến, mọi người chỉ nghĩ tới một vấn đề, đó là tiếp tục sống.

Bịch!

Vẻ mặt Thiết Hồng Tường đầy kinh ngạc, rồi quỳ thẳng xuống.

“Gậu... cậu Trần, xin cậu tha mạng!” Ông ta run rẩy nói.

“Chẳng phải ông rất si mê bí pháp cổ của Vu Cổ à? Hơn nữa ông cũng biết trong bí pháp cổ của Vu Cổ, có một bí pháp cực kỳ độc, tôi sẽ gieo nó lên người ông, để chúng từ từ ăn mòn ông, đến khi nội tạng toàn thân ông dần dần thối rữa, trở thành một bãi thịt rữa mới thôi, ông cứ từ từ mà học đi.”

Trần Khiêm búng ngón tay, trong nháy mắt, một luồng khí màu đen quỷ dị đã tiến vào từ giữa chân mày Thiết Hồng Tường.

Trần Khiêm nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Thiết Hồng Tường ở bên tai, rồi nhìn những thi thể trên mặt đất, vẻ mặt anh lạnh nhạt nói:

“Thiết Thành, anh vì tôi mà chết, cho nên tôi sẽ báo thù thay anh!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn