Thiên Mệnh Chí Tôn


“Không thể nào, cho dù anh ấy khôi phục thực lực, cũng không có cách nào che giấu hơi thở trên người mình, anh ấy không thể thoát khỏi sự khóa chặt của mình được, rốt cuộc là tại sao thế? Chắc chắn là có người giúp anh ấy! Để anh ấy rời xa mình lần nữa.”

“Muốn làm mình đau khổ lần nữa, chắc chắn anh ấy biết mình không thể mất anh ấy, có người cố ý đối đầu với mình!”

“Nhưng Trần Khiêm à, mặc kệ anh chạy tới chân trời góc biển nào, em cũng sẽ tìm được anh, anh chạy không thoát đâu."

Vân Tinh lẩm bẩm, hai mắt đã trở nên cực kỳ oán độc, đỏ như máu.

Cô ta tức đến mức toàn thân run rẩy.

Trong phút chốc, sát ý mãnh liệt đó khiến toàn bộ đạo quán gần như bao phủ trong màn sương lạnh.

Lúc này, Trần Khiêm đã chạy xuống núi rồi, anh quay đầu lại nhìn lên Bàn Long Lĩnh, ngọn lửa ngút trời đã lan ra khắp núi Bàn Long.

Không còn nghi ngờ gì nữa, sau khi trời sáng, nơi này sẽ biến thành một đống đổ nát.

Trong lòng Trần Khiêm càng sùng bái ông Quỷ, ông ta đã dự đoán được hết tất cả.

Nhưng rốt cuộc ông ta bảo mình cẩn thận người bên cạnh là ý gì chứ? Haizz, có nghĩ cũng không ra, nên Trần Khiêm không nghĩ tới nữa, mặc dù không thể sử dụng nội kình, nhưng Trần Khiêm vẫn rất kiên nhẫn. Nhân lúc trời tối, anh chạy tới bến cảng Hải Thành, rồi đi thuyền quay về đất liên, sau đó lại chuyển sang đi tàu hỏa, tới thẳng Liễu Thành ở Hoa Hạ.

Ba ngày sau. Thành phố Liễu Thành.

Thành phố này hơi giống một thành nhỏ ở cố đô, hai bên đường đi đều là những kiến trúc cổ xưa.

Thậm chí còn giữ lại rất nhiều nghệ thuật dân gian †ruyền thống trong cổ đại.

Ví dụ như trên đường đi, Trần Khiêm sẽ nhìn thấy bọn họ diễn kịch đèn chiếu, bán một số đồ ăn vặt truyền thống.

Lúc này trên đường đang có một đoàn xe xa hoa dừng lại, mấy người đi đường đều đồng loạt né tránh.

Bởi vì nhìn vào tình huống này thì biết, là cô chủ hay cậu chủ trong một gia đình nào đó đi dạo phố.

Bọn họ không muốn tới gần là vì không muốn dính tới phiền phức.

Mọi người đều đứng nhìn từ phía xa xa.

Có hai cô gái trẻ tuổi đang bước xuống xe.

Một trong hai người còn rất nhỏ tuổi, giống như em gái vậy, khoảng mười tám, mười chín tuổi, dáng vẻ xinh đẹp, còn mang hơi thở non nớt, nhưng vóc dáng khá nóng bỏng.

Mà người lớn hơn thì khoảng hai mươi ba tuổi.

Dáng người cao gầy, rất xinh đẹp.

Trong giây phút hai người bước xuống xe, khuôn mặt động lòng người của hai người đã thu hút rất nhiều ánh mắt từ những người xung quanh.

Một khi tầm mắt đã dừng trên khuôn mặt hai người thì gần như mất đi ý thức, muốn dời mắt đi cũng khó.

Hai cô gái này thật xinh đẹp. Mọi người thầm nghĩ.

“Hừ, chị Sở Sở, chị xem, ánh mắt mấy người đàn ông này thật chán ghét.”

Cô gái mười tám tuổi bĩu môi nói.

“Còn có thể để chúng ta vui vẻ đi dạo phố không đây!


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn