Thiên Mệnh Chí Tôn


“Hóa ra là người của nhà họ Tô tới!” Quách Cường cười nhạt, nói.

Nhà họ Tô ở Liễu Thành, đúng là một trong số rất ít những gia tộc mạnh hơn nhà họ Quách.

Mặc dù Quách Cường hung hãn nhưng cũng biết được một ít chuyện nhân tình thế thái, biết quy tắc, người chọc được thì anh ta sẽ chọc nhưng người hạn chế động vào thì anh ta sẽ không động vào!

“Người này, các người không được động vào, hai cha con này các người cũng không được động, bởi vì họ đã được cô chủ nhà họ Tô bảo vệ!”

Vệ sĩ nói.

“Hừ, cô chủ nhà họ Tô, tao là...”

Ả đàn bà từ từ đứng dậy, đang định nổi giận.

Nhưng bị Quách Cường ngăn lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô †a: “Được rồi, nếu cô chủ nhà họ Tô đã ra mặt, thì chúng tôi sẽ nể mặt. Hơn nữa, chẳng qua chỉ là mấy con chó thôi, thả thì thả!”

Quách Cường gật đầu, cười mỉa mai.

Sau đó đỡ ả đàn bà định rời đi.

Nhưng khi đi ngang qua Trần Khiêm, Quách Cường khẽ nói: “Chú em, mày chờ đó cho tao, sẽ có ngày mày phải khóc!”

Sau đó bọn họ rời khỏi.

“Chú à, trong thẻ này có hai trăm nghìn, cô chủ chúng tôi đưa cho chú, xem như là tiền mua miếng ngọc. này đi!”

Vệ sĩ lấy một chiếc rương ra, bên trong là hai trăm nghìn tiền mặt: “Chú đi chữa trị con gái mình trước đi, cậu Quách kia sẽ không gây phiền phức cho mọi người nữa đâu!”

“Cảm ơn, cảm ơn cô chủ Tô đã cứu chúng tôi!”

Người đàn ông trung niên xúc động định quỳ lạy nhưng được vệ sĩ ngăn lại.

Còn Trần Khiêm cũng thấy hơi cảm động, có thiện cảm với cô chủ nhà họ Tô này.

Hai cô gái đeo khẩu trang đang đứng chứng kiến cảnh tượng này từ xa.

Chính là hai cô gái xinh đẹp ở đầu đường ban nãy.

Đoàn xe của hai người đã đến bên cạnh hai cô.

Ban nãy cô ấy và em gái mình đến đây, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà thấy đám người chạy tán loạn

Hóa ra là Quách Cường lấy súng ra, chĩa vào một chàng trai bình thường.

Chặn một người lại hỏi mới hiểu rõ đầu đuôi sự việc. Tô Sở Sở lập tức sai người ngăn cản. Cho nên mới có cảnh tượng bây giờ.

Cô ấy là người hiền lành tốt bụng, thấy người khác. gặp khó khăn thì sẽ vươn tay giúp đỡ.

Trần Khiêm cảm động vì hành động chính nghĩa của cô gái này.

Nghe vệ sĩ nói là cô chủ nhà họ Tô gì đó.

Anh vội vàng quay người sang, xuyên qua đám người nhìn thấy Tô Sở Sở.

Tô Sở Sở đang đeo khẩu trang, đối diện với anh mắt của Trần Khiêm, cô ấy chỉ khẽ gật đầu.

Sau đó quay người, ngồi vào trong xe với em gái.

Hoàn toàn không biết được rằng khoảnh khắc Trần Khiêm nhìn thấy cô ấy thì đầu anh đã trống rỗng.

Hơn nữa, cơ thể anh còn kích động đến run rẩy.

Bởi vì ánh mắt, dáng người của cô gái đó, Trần Khiêm đã nhìn thấy rõ ràng, quá quen thuộc, mãi mãi không thể quên.

“Mộc Vũt”

Trân Khiêm không dám tin, cuối cùng cũng hô lên hai chữ này.

Bởi vì cô gái đó, là Tô Mộc VũI

Nhưng cô gái hoàn toàn không nghe thấy. Xe nổ máy, nhanh chóng rời đi.

“Mộc VũI”

Trần Khiêm nhìn chiếc xe dần đi xa, vội vàng đuổi theo...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn