Thiên Mệnh Chí Tôn


Mấy người vệ sĩ nhìn Trần Khiêm đuổi theo xe cô chủ, thì ngây ngẩn cả người.

Cũng không chú ý lắng nghe xem Trần Khiêm nói gì, chỉ lo cô chủ xảy ra chuyện, nên vội vàng lên xe đuổi theo.

Xe Tô Sở Sở rời đi, Trần Khiêm không ngừng chạy theo sau.

Bên trong xe.

“Chị, ban nãy trước khi chị lên xe, có để ý đến chàng trai kia không?”

Tô Nhiên Nhiên cười hỏi. “Chàng trai nào?”

Đôi mày xinh đẹp của Tô Sở Sở khế nhíu lại, môi đỏ khẽ hé.

“Chàng trai đã giúp đỡ cha con kia rồi bị Quách Cường chĩa súng vào đầu đó à?”

Tô Nhiên Nhiên che miệng cười.

“Anh ta à, không có, sao vậy?”

“Chị không biết đâu, ban nãy anh ta cứ nhìn chị chăm chằm, hơn nữa còn đứng im tại chỗ, giống như bị ngốc vậy, ha ha, trước khi lên xe em nhìn thấy sắc mặt anh ta, đúng là cười chết mất. May mà chị không tháo khẩu trang xuống, nếu như chị tháo khẩu trang xuống, không khéo anh ta ngất tại chỗ mất!”

Tô Nhiên Nhiên cười run rẩy cả người. “Chỉ có em là nhiều chuyện này...” Tô Sở Sở tức giận.

Nhưng mà, cô ấy cũng nhớ ra, khi cô ấy gật đầu đáp lại người thanh niên kia, đúng là vẻ mặt anh hơi kỳ lạ, trông ngớ ngẩn, bây giờ nghĩ lại, hình như còn thấy hơi buồn cười.

Tô Sở Sở nghĩ, khóe miệng vô thức nở một nụ cười mê người.

“Thực ra, dáng dấp anh ta cũng khá đẹp, hơn nữa còn là người lương thiện, tốt hơn tên Thẩm Phong kia không biết bao nhiêu lần. Tìm một chàng trai như thế làm chồng, hình như cũng không tệ, đúng không chị?"

“Thôi thôi thôi, đừng có nói linh tỉnh nữa.”

"Em có nói lung tung đâu nhưng mà chị nói thật đi, chị nghĩ thế nào về tình yêu? Chị nghiêm túc nha, em đang hỏi chị rất nghiêm túc đó!”

“Suy nghĩ về tình yêu? Nói thế nào nhỉ, thực ra đã nhiều năm trôi qua nhưng chị vẫn luôn suy nghĩ về nó. Em nói xem liệu trên đời này có người đàn ông nào. giống như Dương Quá trong “Thần Điêu Đại Hiệp” không, suốt đời chỉ sỉ tình với cô cô Tiểu Long Nữ của anh ta, anh ta vẫn luôn tìm kiếm cô cô của mình, cho dù có rất nhiều cô gái xinh đẹp bên cạnh anh ta, anh ta cũng chẳng hề lưu luyến, mục tiêu của anh ta rất rõ ràng, đó là muốn ở bên Tiểu Long Nữ!”

Trong mắt Tô Sở Sở lóe lên một niềm khao khát.

“Úi chà, em không tin trên đời sẽ có một tình yêu như vậy đâu, hơn nữa, nó chỉ là tiểu thuyết võ hiệp mà thôi. Còn thực thế thì đàn ông đều giống Trương Vô Ky kìa, chỉ cần có gái đẹp, mặc kệ người ta thế nào thì Trương Vô Ky đều sẽ đến với họ. Dĩ nhiên, kết cục cuối cùng là anh ta chỉ ở bên cạnh Triệu Mẫn mà thôi. Em cảm thấy Trương Vô Ky yêu cả Chu Chỉ Nhược và Tiểu Chiêu, ha ha, thực tế loại đàn ông đểu là loại đàn ông chiếm số lượng đông nhất! Nếu một thời gian dài không chờ được tình yêu của mình, có lẽ đã quên từ lâu rồi!”

Tô Sở Sở nghe vậy gật đầu: “Hình như em nói cũng có lý, quả thực đàn ông bây giờ không còn ngốc nghếch như vậy nữa!”

“Khụ khụ, chị có thể đừng chuyển chủ đề của em được không, nói chuyện chính đi, nói đến chàng trai vừa rồi, chị không có nhận xét gì về anh ta hả? Suy đoán của em là, chắc chắn anh ta thích chị, nói không chừng đã bắt đầu thương nhớ chị rồi, càng chưa biết chừng mặc dù chúng ta đi rồi, nhưng anh ta cứ đuổi theo thì sao, muốn nhìn chị một lân. Thật đó, ánh mắt của em chuẩn lắm, em cảm thấy ánh mắt ban nấy anh ta nhìn chị như vậy đói”

Tô Nhiên Nhiên tỉnh ranh nói.

“Mẹ kiếp!”

Đúng lúc này, tài xế lái xe chợt kêu lên.

Tô Sở Sở và Tô Nhiên Nhiên cùng nhíu mày. Con gái mà, ghét nhất đàn ông nói lời thô tục. “Anh làm gì thế?”

Tô Nhiên Nhiên lạnh giọng hỏi.

Tài xế chỉ vào kính chiếu hậu nói: “Thằng nhóc kia đuổi theo thật, đang ở ngay phía sau chúng ta!” . truyện tiên hiệp hay

“Cái gì?”

Hai cô gái cùng kinh sợ. Vội vàng xoay người lại. Vừa nhìn xuống, quả nhiên Là anh thật.

Tốc độ xe cực nhanh, nhưng anh liều mạng không ngừng theo sát chiếc xe.

Giống như không đuổi theo được thì anh thề sẽ không bỏ cuộc.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn