Thiên Mệnh Chí Tôn


Tô Nhiên Nhiên che miệng: “Trời ơi, không ngờ trên đời này thật sự có một người si mê như vậy, anh ta nhìn chị một cái thôi mà đã yêu ngay luôn rồi! Mặt Tô Sở Sở đỏ lên.

Từ nhỏ đến lớn, bởi vì sắc đẹp và khí chất của mình, đúng là có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, nhưng mà từ trước tới nay chưa từng có một chàng trai nào như vậy.

Nếu nói không hề rung động chút nào thì là nói dối.

“Chị, dừng xe đi, xem xem anh ta sẽ nói gì với chị, ha ha. Nhìn anh ta, em chỉ nhớ tới câu chuyện xưa, có một tên ăn mày vừa gặp đã yêu cô chủ, sau đó viết một lá thư tình, đuổi theo kiệu của cô chủ này để thổ lộ lòng mình, kết quả bị người hầu của cô chủ này đánh chết! Haiz, từ lúc bắt đầu đã là bi kịch rồi..."

Tô Nhiên Nhiên mong đợi nói.

“Dừng xe cái gì, em đừng có nhiều chuyện, sau này em bớt xem mấy phim truyền hình vô bổ này đi!”

Tô Sở Sở giả vờ giận nói.

“Nhưng mà, cô cả cô hai, bây giờ lòng người khó đoán, ai biết anh ta đuổi theo xe cô chủ có ý đồ gì hay không!"

Tài xế ngồi phía trước không cam lòng nói.

“Anh cũng im miệng, chú ý lái xe của anh di!”

Tô Sở Sở lạnh lùng nói.

Còn phía sau, Trân Khiêm vẫn đang đuổi theo.

Chắc chắn anh không nhìn nhầm, bởi vì trên đời này ngoài chị gái áo trắng ra thì không thể nào có hai người nào giống nhau như đúc được.

Chắc chắn anh sẽ không sai.

Cô gái này, hình như là người lúc đầu anh gặp ở núi Bàn Long.

Bóng lưng, đôi mắt, ánh mắt, đúng là giống nhau như tạc.

Chắc chắn là cô ấy! Chắc chắn lần này anh sẽ không bỏ lỡ nữa.

Thoáng chốc xe đã đến trang viên nhà họ Tô.

“Cô chủ, tên nhóc này đuổi theo cả quãng đường, cô và cô hai vào trước đi, mấy người chúng tôi cản anh ta lại!”

Tài xế mở cửa xe, nói với Tô Sở Sở.

Tô Sở Sở gật đầu, định nói một câu, đừng làm anh ta bị thương, cứ đuổi anh ta đi là được, kết quả lời đến khóe miệng nhưng lại không nói ra.

Cô ấy chỉ gật đầu.

Còn Trần Khiêm cũng đã đuổi tới.

“Mộc Vũ, là em đúng không?” Trần Khiêm hỏi.

Quả thực, bây giờ đầu óc anh đã trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ được gì.

“Mộc Vũ cái gì, thằng ranh con, đừng hòng dây dưa với cô chủ chúng tôi, nơi quan trọng như trang viên nhà họ Tô, cậu cũng không tự nhìn lại mình xem thân phận và địa vị của mình là vì mà dám xông bừa vào đây! Mấy cậu đuổi ra cho tôi!”

Mấy người vệ sĩ nhanh chóng vây lại bắt Trần Khiêm, muốn đẩy Trần Khiêm ra.

Thế nhưng, Trần Khiêm giãy giụa một cái là đã thoát được khỏi bọn họ.

Tiến thẳng về phía Tô Sở Sở dưới ánh mắt kinh ngạc của đám vệ sĩ.

Ôm Tô Sở Sở từ phía sau.

“Mộc Vũ, gặp được em thật tuyệt, em biết không, gần hai năm qua, anh vẫn luôn đi tìm eml”

Trân Khiêm ôm cô ấy thật chặt. Dường như sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng.

Còn Tô Sở Sở, vốn dĩ cô ấy muốn phản kháng nhưng lúc này dường như có một ma lực thu hút họ, vậy mà cô lại muốn được Trần Khiêm ôm như thế.

Hình như từ cánh tay Trần Khiêm có thể lan truyền một tình yêu, một tình yêu có thể hòa tan tất cả mọi thứ.

Tình yêu này, không một ai có thể kháng cự lại được.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn