Thiên Mệnh Chí Tôn


Tô Sở Sở quát lên: “Tha cho anh ta, để anh ta đi đi!”

“Cô chủ, nhưng mà bà chủ.." Đám A Bưu cảm thấy nếu không tiếp tục cho Trần Khiêm một trận thì cảm giác giống như thiếu thiếu gì đó.

Nhưng mà không có cách nào khác, đành phải nghe. lời.

“Nhóc con, cho mày đi rồi mà mày chưa chịu đi nữa hả!”

A Bưu lạnh lùng quát.

Còn Trần Khiêm ngẩng đầu lên nhìn Tô Sở Sở: “Chuyện hôm nay, tôi thật lòng xin lỗi, chỉ là không biết cô có thể giúp tôi một việc được không? Ban nấy tôi nhận nhầm người nên mới thô lỗ với cô!”

Trần Khiêm nói.

Tô Sở Sở nghe câu này xong không hiểu sao trong lòng thấy không vui.

Không phải là yêu hay không yêu.

Mà quan trọng là Tô Sở Sở cho rằng anh ái mộ mình nên mới đuổi theo cả quãng đường, không quan tâm sẽ bị đánh đập.

Nhưng cuối cùng thì sao, anh chỉ nhận nhầm người thôi. Con gái mà, ít nhiều gì cũng sẽ hơi ích kỷ, cho dù là nữ thần như Tô Sở Sở.

“Chuyện hôm nay xem như chưa từng xảy ra, anh đi tìm người anh thích đi!”

Nói xong, Tô Sở Sở xoay người đi vào biệt thự.

Còn Tô Nhiên Nhiên làm mặt quỷ với Trần Khiêm rồi cũng đi vào.

Trần Khiêm biết, nếu như mình cố gắng dây dưa, cùng lắm chỉ lấy được một giọt máu chết.

Haiz, không có cách nào khác, đành phải rời khỏi đây trước rồi suy nghĩ tiếp.

Trần Khiêm lắc đầu rồi rời đi.

“Anh Bưu, anh xem thằng nhóc này, sàm sỡ cô chủ của chúng ta, ăn xong chùi mép là xem như không có việc gì xảy ra. Chúng ta đi theo cô chủ nhiều năm như: vậy rồi, kết quả lại để thäng nhóc này chiếm hời, dù sao. thì em cũng nuốt không trôi cục tức này!”

Mấy người vệ sĩ nhìn bóng lưng Trần Khiêm, nhỏ giọng thì thầm, hiển nhiên ban nãy còn chưa đánh đã, cỏ vẻ chưa thỏa mãn.

“Hừ, anh cũng nuốt không trôi, mấy anh em đi theo cậu ta, đánh cậu ta một trận nhừ đòn! Cho cậu ta biết, cô chủ nhà chúng ta không phải muốn ôm là ôm!”

A Bưu nói, mọi người cầm gậy gộc, đi theo lần nữa.

Trần Khiêm đi thẳng đến một công viên, bên cạnh là rừng cây rậm rạp.

Trần Khiêm định ngồi xuống, hưởng thụ sự yên lặng trong chốc lát.

Để trái tim mình bình tĩnh trở lại. Đám người A Bưu đang từ xa tiến lại.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp ra tay.

Thì đã phát hiện, một đám người khác đến trước một bước, đi về phía ghế đá Trần Khiêm đang ngồi.

Tay bọn họ còn hung hãn hơn, cầm dao phay, rõ ràng là muốn chém Trần Khiêm.

“Anh Bưu, là người của Quách Cường muốn chém anh ta sao? Làm thế nào bây giờ?”

Vài tên vệ sĩ nói.

“Còn làm gì được nữa, xem tình hình rồi hăng nói tiếp. Mặc dù thằng nhóc này đáng bị đánh nhưng dù sao ban nãy nó cũng ra mặt giúp đỡ cha con kia, chứng tỏ lòng dạ nó không xấu, lúc cần thiết thì vẫn cứu, sau khi cứu rồi chúng ta lại đánh. Thế nào?”

“Dạ được!”

Mọi người cùng gật đầu.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn