Thiên Mệnh Chí Tôn


“Thằng ranh con, đắc tội cậu Quách, lại còn dám thong dong đắc ý. Hẳn là mày có chín cái mạng nên mới gan dạ như vậy đúng không?!”

Khoảng chừng mười tám người, tay lăm lăm lưỡi dao bao vây xung quanh Trần Khiêm.

Một tên đầu trọc câm đầu lạnh lùng cười nói.

“Có khi là biết danh tiếng của cậu Quách nhà chúng †a nên sợ choáng váng rồi. Cho dù muốn tránh cũng không tránh được, dám đánh người phụ nữ của cậu Quách thì xác định mạng chỉ đến đây thôi!”

Mấy người giễu cợt cười nói.

“Các anh đến đúng lúc lắm, nếu như các anh có chuyện cần xin người khác, thì bình thường sẽ làm thế nào mới có thể khiến người đó cam tâm tình nguyện giúp mình? Tất nhiên, trước đó anh và người đó đã có một chút hiểu lâm nên lúc muốn đưa ra yêu cầu mới không biết nên mở lời thế nào?”

Trần Khiêm nhìn bọn họ.

Lúc này, anh đang rất buồn rầu.

Vì sự xúc động và lỗ mãng của mình nên anh đã ôm Tô Sở Sở.

Cô ấy rất để ý.

Nếu như anh không kích động như vậy, nói không chừng chỉ cần Trần Khiêm thật lòng muốn xin, cô ấy sẽ cho anh một giọt máu, nhưng bây giờ chuyện đang dừng ở một bước tương đối khó xử.

Còn việc lấy lòng con gái không phải sở trường của Trần Khiêm.

Nên làm thế nào mới được đây? Trần Khiêm hỏi bọn họ. Đám người đầu trọc nhìn nhau, đều hơi bối rối.

Bọn họ đến để chém người, cho dù anh không sợ đến tè ra quần thì dù sao cũng phải có chút phản ứng chứ?

Bởi vì bọn họ không phải là vệ sĩ bình thường bên cạnh cậu Quách mà là vệ sĩ cao cấp cả nhà họ Quách ra giá cao mời đến, mười tám người này, người nào cũng đã từng là lính đánh thuê, ít nhất đã có ba, bốn mươi mạng người chết dưới tay mỗi người họ.

Bình thường bọn họ chỉ cần vừa mở miệng là sát khí sẽ tỏa ra, hoàn toàn không cần phải ra tay.

Nhưng chàng trai trước mặt này lại giống như bị bệnh vậy.

“Nói vớ vẩn gì vậy, đắc tội cậu Quách mà mày không sợ chút nào? Ha ha, nhưng mà đợi lát nữa, mày sẽ chết rất thảm!”

Đầu trọc lớn tiếng quát, sát khí ngập tràn.

“Xem ra các anh cũng không biết, vốn dĩ còn định hỏi các anh nữa! Ha hai”

Trần Khiêm cười gượng.

Ban nãy anh đau đầu suy nghĩ, về phần đầu trọc nói cái gì, anh cũng không quan tâm.

Lúc này mới nhớ ra:

“À phải rồi, các anh là người do cậu Quách kia sai đến giết tôi à?”

Trần Khiêm chợt hoàn hồn. “Mẹ nó, đại ca, thằng khốn này đùa chúng tai” Cả mười mấy người đều nổi giận.

Vẻ mặt dữ tợn của đầu trọc càng tức run rẩy, gã vung tay lên:

“Cứ tưởng đánh thắng vài thằng vệ sĩ bình thường thì nghĩ mình là vô địch à?! Các anh em, băm vằm nó ra cho. anh, cho nó biết sự lợi hại của chúng ta!”

Lập tức, mười bảy người giơ dao phay lên, chém về phía Trần Khiêm.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn