Thiên Mệnh Chí Tôn


“Cậu nhóc, nghe Cường Nhỉ nói, cậu là người ở ngoài vào, chắc không hiểu quy tắc ở Liễu Thành chúng tôi. Trước khi quyết định làm một việc gì đó thì đừng có liều, hãy cẩn thận hết mức có thể, nếu không, Liễu Thành lúc vào thì dễ, muốn ra mới khó!"

Ông ta vừa nói vừa cười ôn hòa.

Nhưng hiển nhiên ông ta đang dùng một cách khác để cảnh cáo Trần Khiêm.

“Đúng đó, đừng nói là sau này, bây giờ chết thế nào cũng không biết, con trai tôi mà cậu cũng dám động vào à?”

Mẹ Quách Cường càng khinh thường hơn, nhìn Trần Khiêm.

“Ăn mặc gì mà giống ăn xin, không biết còn tưởng đến đây xin cơm. Hơn nữa, tiệc long trọng thế này mà cậu cũng dám đến đây, không biết tự tè ra một bãi mà soi lại mình đi?”

Bà ta lại nói.

“Chuyện gì xảy ra đây?”

Lúc này, quản gia nhà họ Thẩm chợt xuất hiện.

Hôm nay là ngày gì?

Mà còn dám ở đây ồn ào?

Cho nên sắc mặt của quản gia cực kỳ khó chịu.

“Thì ra là bác Thẩm, không có gì, không có gì ạ, chỉ gặp một thằng nhóc nên đứng lại nói vài câu thôi, xin lỗi!”

Ả đàn bà kia còn đang định nói gì đó.

Đã thoáng chốc bị ông Quách vội vã chặn lại, sau đó giải thích với bác Thẩm.

Tán gẫu gì chứ, tất nhiên bác Thẩm sẽ không tin. Nhưng Quách Hưng cũng được xem là một trong những nhân vật lớn ở Liễu Thành nên bác Thẩm cũng không tiện nói gì.

“Không cần biết chuyện gì xảy ra, hôm nay mặt mũi của nhà họ Thẩm là quan trọng nhất, mọi người cũng rõ ý của ông chủ và cậu chủ rồi, có chuyện gì thì đừng giải quyết ngay hôm nay. Nếu ai còn dám làm ảnh hưởng đến mặt mũi nhà họ Thẩm thì tự liệu thần hồn đấy!” Bác Thẩm lạnh lùng nói.

“Tất nhiên rồi ạ!”

“Về phần cậu, cậu đang làm gì vậy? Có thư mời không?”

Bác Thẩm khinh thường nhìn Trần Khiêm.

Vừa nhìn là thấy người này ăn mặc giống đám dân thường ngoài phố, tất nhiên sẽ lạc lõng trong thế giới thượng lưu như họ rồi.

Đương nhiên ông ta thấy hơi khinh thường.

"Không có, tôi đến từ Kim Lăng, tôi đến tìm cô chủ nhà họ Tô, tiện thể đưa cho cô ấy một bức thư mời!"

“Thư mời? Thư mời của ai?”

"Rất tiếc là không thể nói rai"

Trần Khiêm trả lời.

Anh nói theo những gì Tô Nhiên Nhiên đã dặn, còn về phần thư mời là của ai, nói trắng ra là Trần Khiêm không muốn đọc, càng không cần phải biết.

“Bác Thẩm, để anh ta vào đi, anh ta đến từ Kim Lăng, chắc chắn là có việc cần làm!”

Tô Nhiên Nhiên chạy ra, dựa theo kế hoạch thì cô ta phải đưa Trần Khiêm vào mới đúng.

*Ồ2 Nếu đã là bạn của nhà họ Tô thì thôi, đưa vào đi

Bởi vì Tô Sở Sở có quan hệ với cậu chủ nên tất nhiên bác Thẩm phải nể mặt.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn