Thiên Mệnh Chí Tôn


Trần Khiêm cũng không ngờ chuyến đến Liễu Thành lần này lại xảy ra việc lớn như vậy.

Về phần tiệc mời của nhà họ Thẩm hay sự hợp tác giữa bọn họ và Lý Chấn Quốc, Trần Khiêm cũng chưa từng hỏi.

Chuyện kinh doanh buôn bán, Trần Khiêm rất yên tâm khi giao cho Lý Chấn Quốc.

Sau khi kết thúc bữa tiệc.

Trần Khiêm đi với nhóm người Tô Sở Sở.

“Cô Tô, sự thô lỗ lúc trước của tôi, không biết cô còn giận tôi không? Tôi luôn muốn giải thích với cô, thật sự lúc đó tôi đã nhận nhầm cô thành bạn gái Tô Mộc Vũ của tôi cho nên mới hành xử như vậy!"

Trần Khiêm nhìn Tô Sở Sở nói.

Dưới tình huống nguy nhiểm như vừa rồi mà Tô Sở Sở vẫn đứng ra chịu trách nhiệm đã đủ để chứng minh cô ấy là một cô gái tốt.

“Còn khách sáo gì nữa, chỉ cần cậu Trần muốn, đừng nói là cho cậu ôm, cho dù là đưa con gái tôi cho cậu thì...”

Bà Tô kích động nói.

Nhưng còn chưa kịp nói xong thì dường như Tô Sở Sở biết mẹ mình muốn nói gì, lập tức bực mình nhìn bà ta.

Bà Tô biết mình đã quá trớn nên vội vàng im lặng.

“Mẹ, cậu Trần có chuyện muốn nói với chị nên mẹ đừng quấy rầy!”

Tô Nhiên Nhiên nhanh chóng kéo mẹ đi.

“Không sao, mà còn ngược lại, chẳng những tôi không thấy tức giận mà còn phải cảm ơn anh, anh đã nói cho tôi biết một chuyện!”

Tô Sở Sở không ngờ cậu Trần trong tưởng tượng lại là một chàng trai lịch sự và cũng rất cố chấp trong tình yêu, cô ấy mỉm cười nói.

“Hả? Tôi đã nói cho cô biết chuyện gì?” Trần Khiêm cười hỏi.

“Ừ ừ, lúc trước, tôi luôn nghỉ ngờ răng thế giới này luôn đầy rẫy dục vọng, từ lâu đã không còn tình yêu thật sự nữa. Tất cả tình yêu đó chỉ là giả, là dối trá mà thôi. Tôi cho rằng khi một chàng trai yêu một cô gái là vì muốn dùng mọi cách để có được cơ thể của cô ấy, tôi rất thất vọng về tình yêu cho nên rất mơ màng!”

Tô Sở Sở nói.

“Nhưng khoảnh khắc khi anh ôm tôi, anh ôm tôi rất chặt. Mặc dù khi đó tôi không biết anh nhưng tôi có thể cảm nhận được, chắc chắn anh rất yêu cô gái mà anh đang tìm kiếm, rất sợ hãi khi lại phải mất cô ấy!”

“Cũng chính vào khoảnh khắc đó, tôi hiểu ra, trên thế giới này vẫn còn tình yêu thật sự! Tôi rất hâm mộ cô gái mà anh yêu, cô ấy tên Mộc Vũ đúng không?”

Tô Sở Sở nhìn về phía Trần Khiêm hỏi.

Trần Khiêm gật đầu nhẹ nhàng.

"Tôi có thể nhờ anh một chuyện được không? Cậu Trần?"

Tô Sở Sở hỏi. "Cô cứ nói đi, chỉ cần tôi giúp được thì tôi sẽ giúp!"

"Tôi muốn nghe anh kể về câu chuyện của anh và cô gái tên Mộc Vũ được không...?"

Trần Khiêm suy nghĩ một chút, rồi kể cho Tô Sở Sở.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Trần Khiêm đã kể tất cả cho cô ấy nghe.

Tô Sở Sở thỏa mãn gật đầu.

“Tôi hiểu rồi, thì ra tình yêu lại đơn giản như vậy!

Tô Sở Sở cười: "Đúng rồi, anh nói anh cần một giọt máu của tôi? Mặc dù tôi không biết giọt máu này có thể làm được gì cho cậu Trần, nhưng nếu anh đã cần thì đương nhiên sẽ không thành vấn đề!"

Nói xong, Tô Sở Sở cắn ngón trỏ, một giọt máu tươi chảy ra.

Sau khi Trần Khiêm cất kỹ thì nhìn Tô Sở Sở cảm ơn.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn