Thiên Mệnh Chí Tôn


“Nhanh cái gì?

Thằng nhóc kia, cậu có nghe tôi nói không đấy?

Xem ra cậu chê ít?

Cậu cấu kết với ai, nói tên ra xem nào!”

Trương Đại Sơn không rõ cho lắm

† Nhưng nhìn cảnh tượng này thì Trương Đại Sơn càng nói càng thấy đáng nghi, ông ta cảm thấy bất an.

“Bên ngoài cửa sổ là vách núi cheo leo.” Trần Khiêm lạnh lùng nói. “Đúng vậy, cậu cậu cậu... cậu muốn làm gì?”

Trương Đại Sơn run lên, lạnh lùng nhìn Trân Khiêm chằm chằm.

“Cô ấy là bạn cùng lớp của tôi, cũng là bạn của tôi. Lúc trước tôi đã từng thề nếu ai dám động vào người bên cạnh tôi thì tôi sẽ khiến kẻ đó hối hận vì đã sống trên thế giới này. Dù sớm hay muộn thì tôi cũng sẽ làm kẻ đó phải trả giá đắt!"

Trần Khiêm nhìn về phía Trương Đại Sơn, sát ý trong mắt anh rất đáng sợ.

Sát ý đầy rẫy này làm Trương Đại Sơn như rơi vào. hâm băng, cơ thể không ngừng run rẩy, sau lưng lạnh ngắt.

“Cậu dám! Cậu đi hỏi thăm tên tôi thử xem, quan hệ của tôi rất rộng đấy, đây quyền lực đó!"

Bây giờ Trương Đại Sơn mới biết người này hoàn toàn không phải đòi tiền, e là không phải đến tìm chứng cứ.

Lập tức sợ đến mức sắp tiểu ra quần.

Nhưng bây giờ biết thì cũng đã muộn.

Trần Khiêm bóp cổ ông ta, nâng ông ta lên rồi sau đó ném ra ngoài.

Tất nhiên sẽ có vệ sĩ đi theo anh xử lý những chuyện phía sau.

Ban nãy Trần Khiêm đến trước cửa, đang định gõ cửa.

Thì đúng lúc nghe thấy tiếng động bên trong. Lúc đó Trần Khiêm đã có ý định giết ông ta.

Nhưng lần này quay về, anh không thể làm loạn quá được.

Vì vậy Trần Khiêm mới chuẩn bị.

Trần Khiêm đi qua lấy một nén hương kỳ lạ trong ngực ra.

Sau khi đốt lên thì để Hàn Tư Dư hít vào.

Cảm giác mềm nhũn trên người nhanh chóng biến mất.

“Trần Khiêm, may mà có cậu, ban nãy tớ sợ muốn chết.”

Mà cuối cùng, sau khi Hàn Tư Dư đã có thể động đậy được thì ôm chầm lấy Trần Khiêm.

Giống như đang sợ đây chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy rồi thì người mình chờ đợi đã lâu sẽ biến mất.

“Bây giờ không sao nữa rồi.”

Trần Khiêm nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn