Thiên Mệnh Chí Tôn


"Thế nhưng tôi vẫn lo lắng cho an toàn của mẹ con hai người."

"Yên tâm đi, tôi đã phái vệ sĩ âm thầm bảo vệ họ rồi, cậu cứ yên tâm đi."

"Ừ, Mạch Khê nói ngày mai cô bé sẽ kể hết sự thật cho cảnh sát. Tiểu Khiêm, tôi mong cậu có thể bảo vệ cô bé thật tốt, cô bé đã rất đáng thương rồi, đừng để em ấy phải chịu tổn thương thêm một lần nữa!"

"Tất cả có tôi lo rồi!"

Nghe Trần Khiêm nói vậy.

Mã Hân Nhiên gật đầu dứt khoát. Trong mắt cô ấy còn lóe lên một tia khác lạ.

Bởi vì chỉ cần có Trân Khiêm ở bên, cô ấy sẽ cảm nhận được sự an tâm vô hạn, cho dù trời có sập xuống, Mã Hân Nhiên cũng không sợ, bởi vì cô ấy đã có Trần Khiêm.

Thậm chí cô còn nghĩ đến, nếu mình vầ Trần Khiêm yêu nhau, kết hôn, ở cùng một nhà, đó là chuyện hạnh phúc biết bao.

Cô ấy không cần bất cứ thứ gì nữa, cô ấy cũng không tơ tưởng đến tài sản của Trần Khiêm, chỉ mong hai người có thể bên nhau.

Thế nhưng Mã Hân Nhiên biết rõ, trong lòng Trần Khiêm vẫn luôn nhớ về Tô Mộc Vũ đã mất tích.

#Mình... không thể ích kỉ như vậy được.

Một nỗi đau đớn khôn kể dâng lên nơi đáy lòng cô ấy, Trần Khiêm càng quan tâm cô ấy, thì cô ấy càng đau đớn khổ sở.

Sau đó Trần Khiêm đưa Mã Hân Nhiên về nhà, mẹ Hân Nhiên lại nấu cơm một lượt nữa, Trần Khiêm ăn xong mới trở lại biệt thự sơn trang.

"Chồng ơi, chuyện thế nào rồi?”

Ở một nơi khác, Dương Yến đang õng ẹo hỏi chuyện chồng cô ả.

"Tiên sư nó, thật quá bất thường, bọn người Đầu To

đều không iên lạc được nữa, anh đến bệnh viện tra thì hình như mẹ của Mạch Khê đã chuyển viện rồi, nói chung là không còn nẵm ở giường bệnh đó nữa, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?"

Chồng Dương Yến nhíu mày nói.

"Không chừng mấy người Đầu To đang bận sung sướng nên quên đó, sau đó mẹ Mạch Khê không đợi được tiền viện phí nên có khả năng bị bệnh viện đuổi đi rồi, một lát nữa em gọi lại cho bọn Đầu To, lâu vậy rồi, chơi thêm lượt nữa thì cũng phải xong chứ!"

Dương Yến nói.

"Vậy được, anh cũng vận dụng rất nhiều mối quan hệ để điều tra gốc gác của tên nhóc kia rồi, đến ngày mai tìm cơ hội cho nó nếm mùi đau khổi Chỉ lạ lùng là đến giờ này bọn họ vẫn chưa trả lời anh!"

Chồng Dương Yến cười lạnh.

Đúng lúc này, điện thoại của hắn ta nhận được một cơ số tin nhắn cùng một lúc.

Những người này như thể bàn bạc nhau nhất trí cũng gửi tin cho hắn ta cùng một lúc vậy.

Chồng Dương Yến vội vàng cầm lên nhìn xem.

"Đậu nó, có ý gì đây?"

Xem xong tin nhắn, lông mày của hắn ta xoắn tít vào. nhau.

"Có chuyện gì vậy chồng emI" Dương Yến nũng nịu hỏi, chỉ cần chồng giúp cô ta đá bay Mã Hân Nhiên thôi, Dương Yến cảm thấy mình đã

không còn mong cầu thêm điều gì nữa.

"Những người này đều nhắn cho anh một tin giống nhau như đúc, nội dung chỉ có ba chữ."

Chồng Dương Yến lắc đầu khó hiểu. "Ba chữ gì thế anh?"

"Chúc may mắn!"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn