Thiên Mệnh Chí Tôn


"Cậu hiểu rõ anh mà, anh nào có tâm trạng đâu mà đi trêu gái chứ. Chỉ có điều lần này anh tới đây là có chuyện muốn nhờ nữ sinh này thật lòng giúp đỡ anh!"

Trân Khiêm cười khổ lắc đầu.

Anh cũng không nói gì đến mấy chuyện liên quan đến máu chí âm, không muốn khiến cho Bạch Tiểu Phi lo lắng thay mình.

#Oậu ấy và Vĩnh Hào đã giúp đỡ mình rất nhiều rồi, hiện tại rất vất vả mới có thể ổn định lại tất cả. Trần Khiêm cũng không muốn bọn họ lại cuốn vào vũng bùn của mình một lần nữa.

Chỉ kể cho Bạch Tiểu Phi đại khái sự tình.

"Ha ha ha, hóa ra là như vậy, cái này dễ thôi anh, anh không biết chứ, mấy chuyện theo đuổi con gái này là nghề của eml"

Bạch Tiểu Phi cười ha hả.

Trần Khiêm im lặng nói: "Không phải là theo đuổi, chỉ là khiến cho cô ấy thật lòng giúp anh một chút!"

"Em hiểu rồi, cái này cũng không khác gì so với theo đuổi lắm!"

"Cũng may là gặp được thằng nhóc cậu, biết cậu lắm kế rồi, mau giúp anh nghĩ cách đi, thời gian rất gấp rồi! Bây giờ, cô ấy lại hiểu lâm anh! Anh hết cách rồi!"

Đương nhiên Trần Khiêm cũng có lúc không biết phải xử lí thế nào

Tán gái đối với anh mà nói, thực sự là sở đoản.

Trước kia Trần Khiêm ở trường học, chỉ ngoan ngoãn †ập trung học hành, chính là cái loại đụng phải con gái nhà người ta mà mặt đã đỏ bừng bừng.

Còn chuyện với Dương Hạ hoàn toàn là do duyên phận sắp đặt.

Vì vậy, bây giờ Trần Khiêm thật sự không có cách nào để thuyết phục được Thẩm Nam, chuyện này đối với anh quả thực còn khó hơn cả lên trời.

"Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, nhưng mà hiện giờ em đang vướng vài nhiệm vụ bên người, mà tên kia lại lẩn như cá chạch, đuổi theo hắn ta mấy lần, đều bị hẳn lẩn trốn ngay trước mắt.”

"Bây giờ bọn em vẫn đang bao vây hắn ở thành Kim Lăng, hiện tại vẫn đang lùng bắt mà chưa được!"

Bạch Tiểu Phi thở dài nói.

Đương nhiên anh ta vô cùng thật tâm với Trần Khiêm.

Về chuyện này quả thực Trần Khiêm cũng không nghỉ ngờ gì anh ta.

Cũng có thể nhìn ra được, tỉnh thần Bạch Tiểu Phi hiện tại thật sự đã bị tên tội phạm kia khiến cho mỏi mệt.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Anh lập tức cười khổ não: "Vừa rồi anh thấy thân thủ cậu đã rất khá, gã nào mà lợi hại như vậy, có thể chạy. trốn ngay trước mắt các cậu được?”

Vừa nói lời này, Bạch Tiểu Phi xấu hổ đỏ mặt.

#Còn nói thân thủ rất tốt nữa, vừa rồi đụng phải anh, em chẳng có năng lực chống đỡ luôn!

Bạch Tiểu Phi lập tức nói:

"Nói ra thì cái người này chính là một tên cầm thú, là một tên yêu râu xanh, đã gây ra rất nhiều vụ án. Do số người được điều ra để bắt hắn không đủ nên đã điều bọn em tới đây!"

"Thật ra, muốn tìm hắn cũng không khó, cái khó khăn ở đây chính là bắt được hắn, chiến lược hiện tại của bọn em chính là bày sẵn thiên la địa võng chỉ chở hắn lọt bãy mà thôi!"

"Được! Chỉ cần mọi người có thể khóa chặt lại vị trí của hẳn, thì cứ giao hắn cho anh, anh giúp mấy đứa bắt hắn!"

Sau khi nghe xong, Trần Khiêm cười cười nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn