Thiên Mệnh Chí Tôn


"Đúng vậy!"

Trên mặt Bạch Tiểu Phi thoáng lộ vẻ kiêu ngạo, khẽ gật đầu.

Đã có đại ca ra tay, tên yêu râu xanh này có mà chạy đằng trời.

Không được chứng kiến thì không thể biết được bây giờ đại ca lợi hại như thế nào đâu.

Nếu mà nói người kinh ngạc nhất ở đây thì phải là Tiểu Phi.

Trước kia mới quen cậu Trần, anh ấy không hề biết đánh nhau.

Nhưng bây giờ, quả thực quá kinh khủng!

Thậm chí Bạch Tiểu Phi không chút do dự mà tin rằng cái vị là truyền thuyết trong quân khu kia cũng chẳng phải là đối thủ của cậu Trần bây giờ.

"Thật đúng là cậu ấy?"

Hồ Tuệ Mẫn và Thẩm Quân Văn đều là không khỏi cười khổ lắc đầu.

"Đội trưởng Bạch, cậu không đùa chúng tôi chứ? Đúng, chúng tôi biết trước đây Trần Khiêm có thân thế hiển hách, với tư cách là cậu chủ lớn ở Kim Lăng chắc. chăn cậu cũng rất thân thiết với cậu ta đúng không? Nhưng mà cậu phải biết rằng, người lần này chúng ta cần phải tóm là Vương Mãnh, hản chẳng những là một kẻ giảo hoạt, mà còn là kẻ có thủ đoạn thâm độc với thân thủ cao cường. Bây giờ cậu nói với tôi, người mà cậu mời tới giúp đỡ là Trần Khiêm sao?”

Hồ Tuệ Mẫn thật sự phục rồi.

Trong điện thoại, giọng điệu Bạch Tiểu Phi rất kích động, nắm chắc phần thắng trong tay, người không biết còn tưởng rằng cậu ta đã mời cái vị truyền thuyết trong quân khu kia tới đây cơ.

Thật không ngờ lại là Trần Khiêm!

"Đội trưởng Hồ, cô không biết rồi, có anh tôi ở đây, cô yên tâm, tên Vương Mãnh hôm nay có chạy đằng trời!"

Bạch Tiểu Phi vội vàng giải thích.

Cũng chính lúc này.

Bộ đàm mấy người họ đồng thời vang lên.

"Mục tiêu đã xuất hiện, nhanh chóng chặn đường! Hoàn tất!"

"Rõ" Mấy người họ đang chờ đợi xuất phát.

Lúc này không ít dân quân tự vệ đã đến, nhanh chóng bày binh bố trận trên đường!

Khuôn mặt Hồ Tuệ Mẫn nghiêm túc nói với Trần Khiêm, lắc đầu nói: "Hung thủ rất hung tàn, cậu đứng tránh ra xa một chút!"

Sau đó, dẫn theo người đi về hướng đường Nam. Trong mắt Trần Khiêm không có chút gợn sóng.

Đối với anh, việc bị Hồ Tuệ Mẫn xem thường cũng không là gì cả.

Dù sao hôm nay anh tới đây cũng chỉ là để giúp đỡ anh em của mình.

Trần Khiêm ngẩng đầu hướng về phía bên kia đường.

Quả nhiên, một chiếc xe Passat màu đen đang phóng vun vút như điên trên đường, đẳng sau có rất nhiều xe đang đuổi theo.

Mà cái này kỹ thuật người lái xe chiếc Passat rất tốt.

Chỉ trong vài tích tắc ngắn ngủi đã bỏ xa vô số mấy chiếc xe kia.

Cấp tốc chạy đến đường Nam.

Bởi vì đường Nam nay, hai bên đều là núi thấp, phạm vi hoạt động không lớn, chỉ cần có thể ngăn chặn ở chỗ này, tên Vương Mãnh kia coi như là có mọc thêm cánh cũng khó chạy thoát.

Hồ Tuệ Mẫn nín thở. Thẩm Quân Văn cũng nghiêm trọng. "Chết tiệt, thật sự là phiền toái!"

Mà Vương Mãnh đang lái xe, đương nhiên cũng nhìn thấy phía trước có người cản đường.

Trước có vòng vây, phía sau có người đuổi theo.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn