Thiên Mệnh Chí Tôn


"Bắt hay lắm!"

Cũng có vài vị phụ huynh vô cùng căm phẫn.

Tất cả đều sùng bái nhìn về phía Trần Khiêm.

Vương Mãnh bị Trần Khiêm ném xuống đất, Bạch Tiểu Phi lập tức chạy tới bắt lấy hẳn.

"Gặp quỷ rồi! Mẹ kiếp, gặp quỷ Vương Mãnh vẫn chưa hết hoảng sợ, khi bị cảnh sát áp giải lên xe liền quay lại nhìn về phía Trần Khiêm mà kêu khóc.

Tên này, hoàn toàn không tuân theo định luật vật lý chút nào...

"Anh, tuyệt vời! Anh không biết, vừa rồi đuổi theo anh ở đằng sau, tim em như bị bóp nghẹt!"

Bạch Tiểu Phi hâm mộ nhìn Trần Khiêm.

Mà Thẩm Quân Văn nhìn thấy Hồ Tuệ Mẫn định đi tới nói với Trần Khiêm gì đó với vẻ vô cùng ngại ngùng.

Lập tức ý ghen lộ ra rõ rệt:

"Được rồi, người cũng đã bắt được, chúng ta nên quay về thôi, Tuệ Mẫn, em vào xe đi."

Thẩm Quân Văn hít sâu một hơi rồi phân phó. Nhưng Hồ Tuệ Mẫn dường như không nghe thấy.

Đi thẳng tới bên cạnh Trần Khiêm.

"Trần Khiêm, cậu... cậu không có bị thương chứ? Vừa rồi thật sự quá nguy hiểm!"

Hồ Tuệ Mẫn nói. "Không có!” Trân Khiêm hờ hững đáp lại.

Hồ Tuệ Mẫn đang muốn nói mấy lời quan tâm gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nói thế nào.

#Dù sao vừa rồi, mình còn xem thường Trần Khiêm, cho là cậu ấy là tới đây để quấy rối.

Nói một cách chính xác thì, từ đầu đến cuối, khi còn học tại trường cấp ba đến về sau gặp nhau tại quán bar, kể cả khi ở Tây Nam biết về thân phận của Trần Khiêm.

Toàn bộ quá trình này, Hồ Tuệ Mẫn chưa một lần nào chính thức nhìn kĩ Trần Khiêm.

Mãi cho tới hôm nay, Trần Khiêm này xuất hiện trước mặt cô ta vô cùng lạ lãm.

Nhịp tim Hồ Tuệ Mãn tăng nhanh.

Cô ta thậm chí còn thấy sùng bái Trân Khiêm, sùng bái từ tận trong tim.

Đương nhiên Trần Khiêm không cần khoe khoang cái gì trước mặt Hồ Tuệ Mẫn, anh không hề muốn tìm kiếm cảm giác hư vinh trên người cô ta.

Lúc này anh đột nhiên như nhớ ra cái gì đó. Xoay người nhìn về phía hai nữ sinh trong xe.

Khi ở trên trần xe, Trần Khiêm đã nghe thấy một nữ sinh trong đó kêu khóc thảm thiết.

Không phải ai khác, chính là Diêu Viên Viên và Thẩm Nam.

Đặc biệt là giờ phút này, cảm giác âm dương hút nhau đó.

Khiến cho Trần Khiêm vội vàng đi tới phía chiếc xe. Vừa rồi vì chịu phải va chạm theo quán tính.

Giờ phút này Diêu Viên Viên và Thẩm Nam, cảm thấy thân thể của mình như muốn rời ra từng mảnh.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn