Thiên Mệnh Chí Tôn


. “Cậu Vương, xin mời vào!” Đúng lúc này, nhân viên phục vụ mở cửa phòng ra.

Một nam sinh điển trai mặc bộ vest trắng, đeo cà vạt, ôm bó hoa tươi đi vào.

“Chào chú Thẩm, chào cô Vương.”

Lúc này nam sinh điển trai đang lần lượt chào hỏi mọi người.

Mà nam sinh này chính là Vương Bằng.

Hôm qua khi biết Thẩm Nam có mời mình, khỏi phải nói Vương Băng đã hưng phấn đến cỡ nào.

Hôm nay anh ta cực kỳ chú tâm đến bộ trang phục này.

Bộc lộ hết bản chất của một cậu chủ.

Người nhà họ Thẩm liên tục khen ngợi anh ta. Làm vẻ mặt Vương Bằng hiện lên ý cười đắc ý. Còn mời anh ta ngồi vị trí chủ tọa.

Đúng lúc này, Vương Quế Phương chợt nhớ ra, con gái mình lại không có ở đây?

“Đúng rồi, Nam Nam và Viên Viên đâu rồi? Lúc nãy hình như cũng không có ở đây?”

Vương Quế Phương vừa nói với Vương Bằng, vừa hỏi bốn người bạn cùng phòng còn lại của Nam Nam.

“Lúc nãy Nam Nam và Viên Viên cùng đi xuống dưới đón người rồi.”

Mấy bạn cùng phòng vừa uống nước hoa quả vừa trả lời bà ta.

“Đón người? Đón ai thế? Chẳng phải cậu Vương đã tới đây rồi à? Lúc nãy cháu không gặp con bé sao?”

Vương Quế Phương nghĩ mãi không ra.

Có thể nói hôm nay cậu Vương là nhân vật chính trong bữa tiệc này.

“Không có, khách sạn Long Đẳng là của chú cháu, nên mỗi lần cháu tới đây đều đi lối đi chuyên dành cho. khách quý, sớm biết Nam Nam đi xuống dưới đợi cháu, cháu đã đi cửa chính rồi."

Vẻ mặt Vương Bằng lóe lên tia vui vẻ hưng phấn. Tối qua anh ta đã nghe ba mẹ trò chuyện, nói nhà Thẩm Nam xảy ra chút chuyện, có thể đây là nguyên nhân khiến nhà họ Thẩm nịnh bợ mình.

Dù sao thì nhà họ Vương của anh ta cũng có Tập đoàn thương mại Kim Lăng đứng phía sau.

Hễ xí nghiệp nào dính Tập đoàn thương mại Kim Lăng, thì không cần nói nhiều về địa vị ở Kim Lăng này.

Nói chung là theo cách hiểu của Vương Bằng, việc có được cô gái như Thẩm Nam chỉ là chuyện sớm muộn, nói không chừng chỉ trong tối nay thôi.

“Ôi cha, tôi nói rồi mà, cậu Vương đã đi vào từ lối đi VIP, vậy chẳng phải Nam Nam đi xuống dưới chờ là vô ích sao? Cháu đợi một lát, cô sẽ gọi điện bảo Nam Nam lên đây.”

Vương Quế Phương cười nói.

“Không cần phiền phức thế đâu cô Vương, nói thật, để Nam Nam đợi dưới đó lâu như vậy, trong lòng cháu thật sự rất buồn, bây giờ cháu sẽ đi xuống dưới đó tìm Nam Nam, rồi đón Nam Nam lên đây.”

Vương Bằng khẽ lắc đầu cười nói.

Nghĩ tới hôm qua, mình còn phải quỳ xuống tỏ tình với Thẩm Nam, nhưng bây giờ biết được nội tình của nhà họ Thẩm, Vương Bằng đã vô cùng tự tin.

Anh ta lập tức đứng dậy, đi xuống bên dưới.

“Cậu Vương, để cô đi cùng cháu xuống đó.”

Dù sao thì Vương Quế Phương cũng muốn thân cận với Vương Bằng, xem anh ta giống như con rể của mình.

“Đi thôi, chúng ta cũng đi xuống dưới tìm Viên Viên đi”

Lúc này bốn nữ sinh cũng chép miệng, cùng đi xuống dưới hóng mát.

Bên đường phố trước cửa khách sạn. Hai cô gái đang sốt ruột chờ đợi.

“Bỏ đi, Nam Nam, chúng ta đừng đợi nữa được không? Tớ nghĩ hôm qua khi cậu nói tới anh ta khách sạn Long Đẳng, anh ta đã sợ rồi. Anh ta hiểu rõ khoảng cách giữa hai người, hơn nữa anh ta cũng chưa từng đi tới những nơi như khách sạn Long Đăng thế này, nên nhát gan không dám tới rồi.”

Diêu Viên Viên khoanh tay bất lực. Nói thật, mới đầu cô ta có ấn tượng khá tốt với Trần Khiêm, nhưng về sau xảy ra một số chuyện, đã khiến ấn tượng của cô ta về Trần Khiêm xấu đi rất nhiều.

Cho dù hôm qua anh đã cứu cô ta, thì Diêu Viên Viên vẫn thấy chướng mắt với Trần Khiêm.

#Đừng trách tôi thực tế, do anh không đủ ưu tú thôi... Hừi


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn